Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2279. Ám sát

"Lại là bình chữa cháy?" Triệu Thanh Thanh nhìn lướt qua mặt đất, xong lại ngẩng đầu nhìn cao ốc xung quanh: "Từ đâu rớt xuống nhỉ, thật là nguy hiểm."
Hứa Tiểu Quân nghĩ mà sợ, vỗ ngực nói: "Chắc là chuyện ngoài ý muốn."
"Không đúng, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn." Triệu Thanh Thanh chau mày,"Bình chữa cháy là loại đồ vật một là để cố định trong phòng, hai là nằm trong chốt phòng cháy chữa cháy, trừ phi có người lấy ra, nếu không tuyệt đối sẽ không rớt từ trên lầu xuống."
"Thanh Thanh tỷ, ý ngươi là có người cố ý lấy bình chữa cháy ra, sau đó ném từ trên lầu xuống ?" Hứa Tiểu Quân hơi nghi ngờ nói: "Có người nhàm chán như vậy sao, nhất định là tai nạn rồi."
Triệu Thanh Thanh cũng không dám khẳng định, liên tục đảo mắt nhìn những tòa cao ốc xung quanh: "Chẳng lẽ thật sự là tai nạn?"
"Này, mọi người không sao chứ?" Lúc này, từ xa có một thanh niên trông như nhân viên bảo vệ chạy tới, vẻ mặt khẩn trương hô lên hỏi đám người Triệu Thanh Thanh: "Ta là bảo vệ chung cư, nghe động tĩnh lớn nên chạy sang đây xem, quả nhiên lại có đồ rớt xuống rồi."
"Quanh đây thường xuyên đồ từ trên trời rơi xuống à?" Triệu Thanh Thanh nghe nhân viên bảo vệ nói vậy..., không khỏi hỏi dồn.
Anh bảo vệ trẻ tuổi hơi bối rối gật gật đầu:" Trong khoảng thời gian gần đây quả thật thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết là ai ném."
"Vậy sao các ngươi không báo cảnh sát?" Triệu Thanh Thanh hơi khó hiểu, nếu loại chuyện này phát sinh nhiều lần, hẳn là nên báo cảnh sát điều tra cẩn thận, kẻo thật sự gây thương tích cho người khác.
"Bởi vì không có ai bị thương, lại thêm mấy hộ gia đình trong chung cư cũng ngại phiền toái, cho nên cũng không coi trọng lắm." Anh bảo vệ trẻ tuổi hơi xấu hổ nói: "Khiến các vị kinh sợ rồi, thật sự xin lỗi."
Hứa Tiểu Quân không hài lòng: "Vậy các ngươi cũng quá vô trách nhiệm, mới rồi nếu không phải anh rể của ta động tác mau lẹ, kéo chúng ta lùi lại, lần này nói không chừng cũng xảy ra tai nạn chết người rồi, vậy cũng không khiến các ngươi coi trọng sao?"
"Chúng ta cũng đã điều tra rồi, chỉ là điều tra mãi cùng không tìm được là ai làm, cũng không giải quyết được gì." Anh bảo vệ trẻ hiển nhiên cũng là loại người sợ phiền phức, nói tới nói lui cũng chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm:"Khu chung cư này rất lớn, chúng ta cũng không có cách nào quan sát hết được."
"Hôm nay phải tìm ra kẻ ném vật này là ai, nếu không sớm muộn cũng sẽ có người bị rơi trúng, đến lúc đó các ngươi muốn khóc cũng không kịp nữa rồi." Hứa Tiểu Quân cau mày,"Hay là trực tiếp báo cảnh sát luôn."
Anh bảo vệ trẻ gật đầu, nhưng vẫn đưa ra một yêu cầu: "Được rồi, vậy thì báo cảnh sát đi, nhưng làm phiền các ngươi về phòng bảo vệ chờ trước, cũng thuận tiện cho cảnh sát lấy lời khai. Với nếu tìm được là ai làm, cũng có thể bắt hắn xin lỗi các ngươi."
"Được, ta đi với ngươi." Hứa Tiểu Quân hết sức phối hợp theo sát sau anh bảo vệ trẻ.
Triệu Thanh Thanh cũng rất nhiệt tình, chuyện này thoạt nhìn chỉ là việc nhỏ, thật ra lại liên quan chặt chẽ đến vấn đề an toàn thân thể của cư dân quanh đây, từ trước đến nay Thanh Thanh luôn thích giúp người, lúc này hiển nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ có Hạ Thiên không nhúc nhích, vẻ mặt còn hơi khó chịu.
"Vị tiên sinh này, ngươi không đi à?" Anh bảo vệ trẻ quay đầu lại nhìn Hạ Thiên,"Ngươi không muốn tìm thủ phạm ném đồ kia sao?"
Hạ Thiên trợn mắt nhìn anh bảo vệ này: "Tên ngốc nhà ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn giống như ngươi à?"
"Tiên sinh, lời này...... Ta không không hiểu là ý gì?" Anh bảo vệ trẻ ngơ ngác, hoàn toàn không biết vì sao Hạ Thiên lại đột nhiên mở miệng mắng hắn:"Ta có chỗ nào mạo phạm ngươi sao?"
"Đương nhiên là có." Hạ Thiên gật đầu, chỉ vào bình chữa cháy nổ tung trên mặt đất kia:"Vật này không phải là do tên ngốc ngươi ném sao?"
Anh bảo vệ trẻ thấy quá vô lý, không biết nói gì:"Tiên sinh, ta biết ngươi mới vừa kinh sợ, hiện tại tâm tình rất không tốt. Nhưng ngươi cũng không thể trút giận lên đầu ta chứ. Ta chỉ là một bảo vệ, không phải là siêu nhân toàn năng cái gì cũng biết, không thể tránh khỏi chuyện này được."
"Anh rể Hạ Thiên, có phải ngươi hiểu lầm gì không. Anh bảo vệ này nghe thấy tiếng ồn liền chạy tới, làm sao ném bình chữa cháy này được?" Hứa Tiểu Quân cũng cảm thấy Hạ Thiên cố ý sinh sự, loại chuyện này tuy nói bảo vệ có một chút trách nhiệm, nhưng nói thẳng là người ta làm, thì hơi quá đáng.
"Hắn ta vốn không phải bảo vệ, hắn chính là sát thủ đặc biệt tới giết ngươi." Hạ Thiên lười biếng nói: "Chẳng qua không ngờ chất lượng sát thủ dạo này kém vậy, thủ đoạn giết người quá kém không nói, diễn xuất cũng tệ muốn chết."
Hứa Tiểu Quân cả kinh trong lòng, mặt tràn đầy hồ nghi, nhưng cước bộ lại lặng lẽ dời bước về hướng Triệu Thanh Thanh.
Anh bảo vệ trẻ lúng túng cười nói: "Vị tiên sinh này, ngươi cứ đùa."
"Ta không đùa, càng không đùa với kẻ ngốc." Hạ Thiên khó chịu nói.
Triệu Thanh Thanh nghe Hạ Thiên nói vậy..., lập tức nổi lòng cảnh giác, lạnh lùng nhìn tên bảo vệ trẻ tuổi này.
"Làm sao ngươi nhận ra?" Lúc này tên bảo vệ cũng lười giả bộ tiếp, tuy vậy vẫn bày ra biểu tình xin thỉnh giáo,"Ta rõ ràng không có sơ hở gì mới đúng, cái bình chữa cháy kia là từ trên trời rơi xuống, vừa có tiếng động ta đã tới trước mặt ngươi, làm sao ngươi biết là ta ném?"
Hạ Thiên bĩu môi: "Ngươi muốn giết cô ta trực tiếp giết là được rồi, không nên làm nhiều chuyện vô dụng như vậy, còn làm trước mặt ta, không phải muốn ăn đòn sao."
"Ngươi nói vậy cũng không đúng." Tên bảo vệ lắc đầu, xem thường nói:"Làm sát thủ là một môn nghệ thuật, phải từ từ quan sát, thiết kế tinh tế, cuối cùng giết người trong vô hình, mà không phải giống như mấy tên thô lỗ, tấn công trực diện chính là sỉ nhục, như vậy không có cảm giác nghệ thuật."
Triệu Thanh Thanh khinh thường nói: "Cái ngươi gọi là cảm giác nghệ thuật chính là từ trên cao ném bình chữa cháy xuống à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận