Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3665: Đừng có già rồi mà còn làm mấy chuyện không thiết thực

“Cái gì?” Khổng Thủy Hương giật mình, có một dự cảm không tốt, lập tức tìm một vật che chắn, tạm thời né tránh một chút.
Quả nhiên, một quyền của Hạ Thiên đã đánh tới con thạch sùng.
Thạch sùng hiển nhiên không thể chịu được một quyền này, thân hóa hàn quang, lách mình rời đi.
Tuy nhiên, tốc độ của nó không đủ nhanh, ít nhất không nhanh bằng nắm đấm của Hạ Thiên.
Bốp.
Một tiếng nổ tung, con thạch sùng trong nháy mắt sụp đổ, hàn quang nhỏ vụn bắn tung tóe khắp nơi.
“Ta đã đoán được là như thế mà, cũng may ta đã trốn nhanh.” Khổng Thủy Hương vỗ ngực, âm thầm cảm thấy may mắn.
Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp thả lỏng một hơi, khe nứt trên trần nhà càng lúc càng nhiều, vô số thạch sùng, nhện mang theo điểm sáng nhô ra, nhiều đến mức khiến người ta vừa nhìn đã sợ muốn đái ra quần.
Càng kinh khủng hơn chính là, hàn quang đầy đất bỗng nhiên từng bước nối liền nhau tạo thành một tấm lưới lớn, bao phủ Hạ Thiên và Khổng Thủy Hương.
“Vẫn còn chưa chịu xong đúng không?” Hạ Thiên nhếch miệng, thân hình giống như quỷ mị.
Bành, bành, bành.
Hạ Thiên đánh một quyền vào những khe nứt trên trần nhà.
Tiếp theo, hắn lại xiết chặt nắm đấm, tăng thêm mấy phần khí lực, lại một quyền nữa vào trần nhà.
Oanh.
Một lát sau, đất núi rung chuyển, trần nhà cũng sụp đổ.

“Hừ.”
Chu công tử cười lạnh không thôi, chỉ vào Lam Y Nhân: “Phá quán của ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thực lực này sao?”
“Có thực lực hay không, ngươi ở lại một chút thì biết.” Lam Y Nhân lạnh nhạt nói.
“Ta biết ngươi đang cậy vào ai.” Chu công tử nhếch miệng, mặt mũi tràn đầy khinh miệt: “Không phải ngươi cho rằng có Hạ Thiên làm chỗ dựa, cho nên ngươi mới không sợ hãi? Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, nơi này là Thiên Hải chứ không phải Giang Hải.”
Lam Y Nhân nhún vai: “Ta biết đây là nơi nào, không cần ngươi phải nhắc nhở.”
“Nếu ngươi đã biết, vậy thì ngươi nên thành thật một chút đi.” Chu công tử còn tưởng rằng Lam Y Nhân đã thức thời, cười nói: “Ở thành phố Thiên Hải này, mọi chuyện đều do Chu mỗ định đoạt. Ta gửi thiếp mời cho ngươi là để mắt đến ngươi. Cho dù các ngươi là rồng, các ngươi cũng phải cuộn lại, có là hổ cũng phải nằm xuống. Bằng không, ngươi đừng trách Chu mỗ không khách sáo.”
Lam Y Nhân cười nhạt: “Đúng, ngươi gửi thư mời cho ta đúng là nể mặt ta. Ta và ông xã ta đều đến cũng chính là nể mặt ngươi. Tuy nhiên, ngươi lập kế hoạch nhắm vào tập đoàn Thần Y, còn thiết lập cạm bẫy muốn giết ta và Hạ Thiên. Dù sao những chuyện này cũng phải giải quyết một lần.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng ngươi đã nói đến điều này, Chu mỗ sẽ bồi ngươi tâm sự.” Chu công tử cũng không nói tiếp, chỉ phất tay.
Rất nhanh, đã có bảo tiêu đến mời những vị khách khác đến phòng khách.
Lam Y Nhân cũng không sợ hãi, vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, gương mặt còn hiện lên sự trào phúng.
“Lam Y Nhân, Chu mỗ cũng lười nhiều lời với ngươi.” Chu công tử ngạo mạn nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc thay đổi hàng đầu nhập vào ta, hoặc bây giờ ta giết chết ngươi, thi thể ném vào trong hồ.”
“Ha ha, như vậy mới gọn gàng dứt khoát.” Ánh mắt Lam Y Nhân sáng lên sự trêu tức: “Vậy ta cũng dứt khoát trả lời ngươi, cả hai lựa chọn của ngươi ta đều không chọn. Ta lựa chọn giết ngươi, sau đó nhổ tận gốc thế lực sau lưng ngươi.”
Chu công tử khịt mũi coi thường Lam Y Nhân: “Ta vốn đem lòng chiếu sáng trăng, tại sao trăng sáng chiếu cống rãnh. Hạ Thiên có gì tốt, tại sao ngươi cứ khăng khăng một lòng với hắn, không thèm nói lý.”
“Ngươi đương nhiên không thể nào hiểu được rồi, cũng không xứng hiểu được.” Lam Y Nhân ung dung mỉm cười.
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Sát khí Chu công tử dâng lên, chậm rãi giơ hay tay: “Ta sẽ tặng cho Lam tiểu thư một đại lễ cả đời khó quên được, để ngươi biết hậu quả từ chối ta là như thế nào.”
Nói xong, dưới lòng bàn chân Chu công tử bỗng nhiên xuất hiện một cái bục nâng ông ta lên cao.
Sàn nhà bỗng nhiên trở nên trong suốt, mỏng như một tấm pha lê, dưới đáy là một cái hố đen như mực.
Điều quỷ dị nhất chính là, bên trong cái hố nhìn như sâu không thấy đáy kia giống như có vô số hàn quang đang nhấp nháy.
“Đó là thứ gì vậy?” Lam Y Nhân cũng không sợ cái hố, nhưng bên trong hố là những hàn quang không rõ, thành ra nàng vẫn có chút kiêng kỵ.
“Ha ha, không ngại nói cho ngươi biết, đó chính là Hàn Quang Phệ Thanh Trùng.” Chu công tử nở nụ cười ý vị thâm trường: “Chỉ cần bị bọn chúng dính vào người, ngươi sẽ trở nên mù, điếc, câm, sau đó rơi vào lỗ hổng vô tận, cuối cùng biến thành một vũng máu, hòa thành một thể với bọn chúng.”
“Những vật nhỏ này vô cùng khủng bố. Năm đó, ta đã từng diệt tuyệt qua mười tiên vực, tiên thần đều khó cản chứ đừng nói chi loại phàm nhân như ngươi.”
Lam Y Nhân ngược lại cũng không bối rối, chỉ thản nhiên nói: “Nếu chúng thật sự lợi hại như vậy, ngươi đã sớm dùng chúng chinh phục thế giới rồi.”
“Ngươi rất thông minh, đáng tiếc ngươi không thể phát huy tác dụng cho Chu mỗ.” Chu công tử có chút tiếc nuối lắc đầu: “Lam Y Nhân, Chu mỗ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta cam đoan ngươi đạt được chỗ tốt còn nhiều hơn so với Hạ Thiên rất nhiều.”
Lam Y Nhân mắng một câu: “Có rảnh thì soi gương lại đi, đừng có già rồi mà còn làm mấy chuyện không thiết thực.”
“Vậy thì ngươi đi chết đi.” Chu công tử bỗng nhiên vỗ tay ra tiếng.
Chỉ thấy mặt đất ầm ầm rung lên. Chỗ Lam Y Nhân đang đứng đột nhiên sụp đổ.
Lam Y Nhân trong nháy mắt rơi xuống.
“Hừ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì… A?”
Chu công tử đang định phát biểu cảm nghĩ một phen, kết quả lời còn chưa nói hết, cái bục mà ông ta đang đứng cũng đổ sập, chính bản thân ông ta cũng rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra thế? Không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận