Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3217: Thật ra ta cũng rất chịu chơi

“Trường Sinh Thánh Điện?” Nữ nhân mặc vét trắng có chút kinh ngạc: “Đây không phải là một tổ chức tà giáo sao? Nói cái gì là theo đuổi trường sinh, thật ra chỉ là nhảm nhí mà thôi.”
“Trường sinh cũng không phải nhảm nhí.” Lúc này, bên trong buồng lái vang lên một giọng nói lười biếng: “Tuy nhiên, Trường Sinh Thánh Điện đúng là có chút nhảm nhí.”
Nữ nhân mặc vét trắng đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác không ổn, vừa quay qua đã nhìn thấy Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Các ngươi? Tại sao các ngươi lại lên đây được?”
“Ngươi lên như thế nào thì chúng ta lên như thế đó thôi.” Tô Bối Bối tùy ý nói: “Không thể không nói, phi hành khí này của các ngươi cũng không tệ lắm. Tuy nhỏ một chút nhưng còn dễ chịu hơn so với khoang máy bay hạng nhất.”
Nam nhân tóc vàng cũng giật cả mình, thiếu chút nữa đã điều khiển phi hành khí lao xuống biển. Sau khi ổn định lại, hắn ta lập tức móc súng: “Các ngươi là ai?”
“Đừng dùng mấy thứ đồ chơi này với ta.” Hạ Thiên tiện tay vò khẩu súng thành một đống sắt vụn.
“WTF!” Nam nhân tóc vàng như nhìn thấy quỷ: “Ngươi là đại lực sĩ sao? Đây là súng ngắn đặc chế, bên trên còn khảm…”
Hạ Thiên lườm hắn ta một cái: “Câm miệng, ngươi lo lái máy bay của ngươi đi.”
“Đây không phải máy bay, đây chính là phi hành khí ta mới cải tạo ra….” Nam nhân tóc vàng thấy Hạ Thiên nói phi hành khí của mình thành máy bay, lập tức tức giận. Đáng tiếc bị Hạ Thiên trừng mắt, đành phải im miệng lại.
Hạ Thiên lạnh nhạt nói với nữ nhân mặc vét trắng; “Ta có một số vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Ta từ chối trả lời vấn đề này.” Nữ nhân mặc vét trắng lạnh giọng nói: “Đừng tưởng rằng các ngươi đuổi đến đây thì có thể muốn làm gì thì làm. Muốn chém muốn giết, muốn róc thịt thì các ngươi cứ tự nhiên nhưng đừng hòng moi được bất cứ tin tức gì từ trong miệng của ta.”
“Được.” Hạ Thiên không nói hai lời, nhấc nữ nhân mặc vét trắng ném thẳng xuống dưới.
“Oh my God.” Nam nhân tóc vàng bị dọa đến toàn thân run rẩy.hắn ta quay lại nhìn Hạ Thiên: “Ngươi là ma quỷ sao? Ở đây cách mặt biển hơn một ngàn mét, nếu rơi xuống, người nhất định sẽ không còn.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bớt nói nhảm đi. Nếu không, ta ném ngươi xuống luôn.”
“Được, ta không nói.” Nam nhân tóc vàng mím chặt môi.
“Ngươi lái chiếc máy bay này đi đâu thế?” Hạ Thiên hỏi.
“Đây không phải bay…À, lái đến đảo Cuồng Hoan.” Nam nhân tóc vàng đáp.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Vậy là được, lái an toàn đến đảo, ta sẽ không giết ngươi.”
“Được, không thành vấn đề.” Nam nhân tóc vàng liên tục gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, mặc dù ta cũng là sát thủ nhưng nghề chính của ta là phi công. Các loại máy bay như máy bay chiến đấu, phi hành khí…”
Tô Bối Bối nghe đến phát phiền: “Câm miệng.”
“Được.”
Rất nhanh, nam nhân tóc vàng chở Hạ Thiên và Tô Bối Bối đến trên không đảo Cuồng Hoan.
Cái gọi là đảo Cuồng Hoan, thật ra nó cũng chẳng phải một hòn đảo, mà là một dãy các hòn đảo, khoảng hơn hai mươi cái to to nhỏ nhỏ.
Đương nhiên, lớn nhất trong số đó chính là đảo Cuồng Hoan, cũng là nơi ở của chủ nhân hòn đảo, bá tước Cuồng Hoan.
Bên trên đảo Cuồng Hoan không tiếp nhận bất kỳ phương tiện giao thông nào đến gần.
Nếu có người làm trái, trên đảo sẽ dùng đạn pháo trực tiếp oanh kích.
Phương pháp duy nhất lên đảo chính là đi từ hòn đảo khác sang.
Đảo Cuồng Hoan và đảo nhỏ chung quanh đều có cầu kết nối với nhau.
Tuy nhiên, những cây cầu này đều được treo lên, mỗi ngày chỉ hạ xuống vào lúc sáu giờ chiều, hơn nữa thời gian hạ cũng chỉ có nửa tiếng.
Thế nhưng, những hạn chế này đối với Hạ Thiên và Tô Bối Bối chỉ là thùng rỗng kêu to. Bọn họ hoàn toàn có thể nhảy từ phi hành khí nhảy xuống, đổ bộ lên đảo, sau đó xử lý gã Bá tước Cuồng Hoan.
Chỉ là không cần thiết phải như vậy.
Hạ Thiên cũng không phải đến giết Bá tước Cuồng Hoan, mà là Thất Thánh Đồ gửi khiêu khích đến hắn, còn muốn tiêu diệt Ám Ảnh Đoàn. Hắn đến là để giải quyết đám sát thủ đó, thuận tiện đặt vững vị trí của Ám Ảnh Đoàn trong giới sát thủ thế giới.
Cho nên, điều đầu tiên cần làm chính là tiếp cận thành viên Ám Ảnh Đoàn trên đảo, tìm hiểu tình huống của đoàn trong thời gian vừa qua.
Phi hành khí đậu lại một hòn đảo nhỏ khá độc đáo.
“Hai vị, đã đến đảo Cuồng Hoan rồi, ta có thể đi được chưa?” Nam nhân tóc vàng giơ hai tay lên, hoảng sợ hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Không còn việc của ngươi nữa, cút đi.”
Nam nhân tóc vàng mở cửa khoang, rất nhanh biến mất chẳng thấy đâu.
“Ngươi không giết hắn để chấm dứt hậu hoạn sao?” Tô Bối Bối hỏi.
“Chỉ là một phế vật, tính là hậu hoạn gì? ’ Hạ Thiên khinh thường nói.
Tô Bối Bối khó hiểu hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Thấy Hạ Thiên không trả lời, nàng lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, vì sao ngươi đến hòn đảo này?”
“Ta đến để tham gia tranh tài sát thủ gì đó.” Hạ Thiên kéo Tô Bối Bối ra khỏi phi hành khí, tản bộ trên hòn đảo nhỏ: “Tuy nhiên, ta muốn tìm Ám Ảnh Đoàn, gặp thành viên trong đoàn trước.”
Tô Bối Bối cảm thấy thú vị: “Tổ chức tranh tài của giới sát thủ, lại mời nhiều phú hào như thế, lão Bá tước kia vẫn rất chịu chơi.”
“Bối nha đầu, ta cũng rất chịu chơi, nàng có muốn thử một chút hay không?” Hạ Thiên cười nói.
“Biến.” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đầu óc của ngươi lại nghĩ đến chuyện không tốt rồi.”
“Ta nghĩ là chuyện tốt mà." Hạ Thiên đàng hoàng trả lời, sau đó kéo Tô Bối Bối tiến vào một khách sạn trên đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận