Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2672: Đại sư phụ

Hạ Thiên nói: “Ta chưa từng hối hận. Ngươi muốn ta hỗ trợ cứu người không phải là không thể được, nhưng ta nói thật, ta thật sự rất ghét đoán mò. Nếu người kia thật sự là cố nhân của ta, người đó nên biết rõ tính tình của ta, tuyệt đối sẽ không bày ra chướng ngại ngu ngốc đó.”
“Quả là thế.” Đạo sĩ mày rậm thở dài thật sâu, rốt cuộc dỡ bỏ phòng bị: “Người kia nói một chút cũng không sai. Hạ cư sĩ làm người sảng khoái, chân thành, là bần đạo lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hạ Thiên nói: “Nói nhảm thì ai mà chẳng nói được.”
Đạo sĩ mày rậm nói tiếp: “Vị cố nhân của Hạ cư sĩ tên Trương Minh Đà. Ông ấy đang ở chỗ sâu nhất của cấm địa chờ ngươi.”
“Ngươi nói ai?” Hạ Thiên sửng sốt: “Các ngươi xác định không lầm chứ?”
“Chắc chắn không sai. Cho dù người đó có nói dối, y thuật cũng sẽ không gạt người.” Đạo sĩ mày rậm thành thật nói.
Hạ Thiên bất mãn: “Ta nói, không biết tại sao sau khi đại sư phụ xuống núi xong thì không còn tin tức nào nữa. Thì ra là bị các ngươi nhốt ở đây.”
“Hạ cư sĩ hiểu lầm rồi.” Đạo sĩ mày rậm thấy Hạ Thiên hiểu lầm, vội giải thích: “Mười năm trước, ông ấy đến Chung Nam Sơn chúng ta, nói muốn chữa bệnh cho các Chưởng giáo của chúng ta. Về sau, ông ấy và Chưởng giáo của chúng ta tiến vào cấm địa linh mạch dưới lòng đất, từ đó không còn thấy ra ngoài nữa.”
“Ông ấy đang ở đâu, ngươi mau dẫn ta đến đó.” Hạ Thiên cũng không muốn nhiều lời với người này: “Về sau, ngươi đừng làm mấy việc dư thừa nữa. Bằng không, rất có thể ngươi sẽ chết.”
Đạo sĩ mày rậm chẳng biết tại sao toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh: “Tên nhóc này yêu nghiệt đến thế sao? Hắn có thể nhìn thấu tâm tư của ta? Không, không thể nào? Hắn chỉ thuận miệng nói như thế mà thôi, là tự mình dọa mình.”
“Được rồi, Hạ cư sĩ, mời ngươi đi theo ta.” Đạo sĩ mày rậm ổn định lại tâm trạng, dẫn đám người Hạ Thiên đi xuống một mật đạo.
Đi được hơn mười phút, đạo sĩ mày rậm ngừng lại trước một bức tường huỳnh quang màu xanh lục.
“Đằng trước chính là nơi linh mạch dày đặc nhất, cũng là cấm địa trong cấm địa của Chung Nam Sơn chúng ta.” Đạo sĩ mày rậm nói với đám người Hạ Thiên: “Tu vi bần đạo còn thấp, không cách nào kháng trụ lại linh áp khổng lồ bên trong, cho nên thứ cho ta không thể vào. Hạ cư sĩ, các ngươi cứ tùy ý.”
“Anh rể, chúng ta có thể vào không?” Thạch Thuần lo lắng hỏi.
Hạ Thiên khinh thường đáp: “Muốn vào thì vào thôi, cần chi phải hỏi chứ.”
Thạch Thuần cười một tiếng: “Ngươi không phải sợ ta và Nhụy Nhụy tỷ không chịu nổi linh áp bên trong sao? Nếu chẳng may xảy ra chuyện, cũng không phải chuyện tốt gì cho lắm.”
“Có ta ở đây, các người có chuyện gì chứ.” Hạ Thiên ngạo nghễ đáp.
“Niệm Tâm làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi một câu.
Đạo sĩ mày rậm lên tiếng: “Tuổi nàng ấy quá nhỏ, bên trong không thật sự tốt cho sức khỏe của nàng ấy. Nói cho cùng, nàng ấy cũng là hạt giống nhất mạch Chung Nam Sơn ta. Bần đạo cũng được xem là sư bá của nàng ấy, cứ để bần đạo trông coi nàng ấy đi.”
Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Hạ Thiên, hiển nhiên là đang trưng cầu ý kiến của hắn. Đạo sĩ mày rậm thật sự không đáng tin cậy.
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Cô cứ hỏi ý của cô bé không được sao?”
“Hai vị tỷ tỷ, mọi người yên tâm đi. Thật ra Thẩm sư bá cũng rất tốt đối với ta, cũng có quen biết với cha ta và Khâu gia gia.” Niệm Tâm mỉm cười đáp: “Mọi người không cần lo lắng cho ta.”
Nếu tiểu đạo cô Niệm Tâm đã nói như thế, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần mới yên tâm hơn một chút.
“Chúng ta vào đi.” Hạ Thiên ôm lấy eo Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy, bước thẳng vào bức tường ngọc, sau đó từng chút một chui vào.
“Niệm Tâm, ngươi đi theo ta đến gặp cha ngươi đi.” Đạo sĩ mày rậm nhìn thoáng qua Niệm Tâm vẫn còn đứng im tại chỗ: “Thuận tiện xử lý một chút chuyện của Trần Huyền Bằng, còn có Cao Kiếm Phong nữa.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm gật đầu, đi theo sau lưng đạo sĩ mày rậm chậm rãi rời đi.
…..
Ba người Hạ Thiên đi xuyên qua bức tường ngọc, tiến vào một nơi khá huyền diệu.
Nơi này hẳn là nội bộ linh mạch dưới lòng đất. Cho nên bất luận trên dưới đều là một màu xanh mơn mởn, nhìn rất mát mắt.
Không gian bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, trên vách tường còn treo ba đan đỉnh rất lớn, bên trong đỉnh có bóng người mờ mờ ảo ảo.
Bên dưới ba đại điện có hai người.
Một người đang nằm trên giường, trên người cắm đầy ngân châm, dài ngắn mảnh thô có đủ cả.
Người còn lại đứng bên cạnh giường, tập trung nghiên cứu ngân châm, hoàn toàn không để ý có người vào.
“Đại sư phụ, đúng là ngươi rồi.” Hạ Thiên nhìn thoáng qua, sửng sốt hai giây, sau đó kêu lên một tiếng.
Người đứng không có phản ứng gì đặc biệt, hơi xoay người lại liếc nhìn ba người Hạ Thiên một chút rồi quay đầu lại.
“Anh rể, người đó là đại sư phụ của ngươi sao? Tại sao lại…” Thạch Thuần nhìn thấy mặt người kia, hơi do dự một chút: “Tóc và râu dài đến như thế, trông giống như người rừng.”
Ninh Nhụy Nhụy gõ cho Thạch Thuần một cái: “Muội đừng ăn nói lung tung, phải chú ý đến lễ phép.”
“A, xin lỗi, ta không phải cố ý.” Thạch Thuần cũng ý thức được mình không phải, lập tức cúi người xin lỗi người kia.
“Hạ Thiên, ngươi qua đây nhìn đi.” Người kia cũng không để ý đến Thạch Thuần mạo phạm, người cũng không động, chỉ lên tiếng: “Bộ châm pháp này của ta không sai, vì sao lại không có hiệu quả nhỉ?”
Hạ Thiên chỉ liếc qua, khinh thường nói: “Đại sư phụ, bộ châm pháp này của người quá rác rưởi, có hiệu quả mới là lạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận