Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3437: Ngươi tuyệt không muốn sống

“Nắm đấm mềm nhũn của ngươi, ngoại trừ đậu hũ, đoán chừng cũng chẳng đánh nát được thứ gì.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
Nhiếp Côn Bằng cảm thấy Hạ Thiên chẳng qua chỉ múa mép khua môi mà thôi, cũng lười nói nhiều với hắn. Hắn ta qua sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý, trịnh trọng cảnh cáo: “Ta mặc kệ ngươi có bạn trai hay không, hoặc có thích Chiêm Văn Bân hay không, lễ đính hôn này cực kỳ quan trọng đối với Nhiếp gia, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì. Ngươi tốt nhất nên cân nhắc cho rõ ràng.”
“Ta biết rồi.” Nhiếp Tiểu Lý thở dài: “Bằng không, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Hạ Thiên lên tiếng: “Vợ tiếp viên hàng không, ngươi đừng nghe tên ngốc này nói nhảm. Nếu ngươi không muốn, không ai có thể ép ngươi đồng ý cả.”
“Nếu ngươi thật lòng thích em gái ta, ngươi nên chúc phúc cho nó chứ không phải nói mấy câu không có dinh dưỡng này.” Nhiếp Côn Bằng hừ lạnh một tiếng, vẻ mỉa mai hiện rõ trên gương mặt: “Ngươi có thể mang em gái ta cao bay xa chạy, tuy nói không có tác dụng gì nhưng dù sao ta cũng sẽ xem ngươi là đại hán tử. Đáng tiếc, ngươi chẳng những không có cách, mà còn ở đây nổ vang trời. Ngươi chẳng khác gì phế vật.”
“Ngươi mới là phế vật đấy.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nàng ấy cố kỵ sống chết của đám ngu ngốc các ngươi, cho nên nàng ấy mới đồng ý đính hôn, ngươi còn mặt mũi nào ở đây mà nói nhảm. Ngươi đúng là không…”
Nhiếp Tiểu Lý kéo Hạ Thiên một chút, nói khẽ: “Ngươi đừng nói nữa.”
“Sau khi đính hôn, ngươi chính là con dâu tương lai của Chiêm gia, hy vọng ngươi biết tự trọng, đừng làm ra những chuyện khiến Nhiếp gia phải hổ thẹn.”
Nhiếp Côn Bằng cũng lười nói thêm câu nào, cảnh cáo Nhiếp Tiểu Lý: “Mặc kệ ngươi có quan hệ loạn thất bát tao ra ra sao, hay là cái gì khác, ngươi mau xử lý cho sạch sẽ đi.”
“Đại ca, mặc dù ta kính sợ ngươi, nhưng lời này của ngươi lại khiến cho ta cách suy nghĩ khác.” Nhiếp Tiểu Lý bất mãn nói: “Bọn họ là bạn của ta, giữa chúng ta cũng chẳng có quan hệ loạn thất bát tao gì cả.”
Nhiếp Côn Bằng nhướng mày: “Ngươi còn dám cãi lại?”
“Ta chỉ là luận sự, hy vọng các người có thể tôn trọng bạn của ta một chút.” Nhiếp Tiểu Lý lạnh nhạt nói.
“Quả nhiên là ngoan cố.” Nhiếp Côn Bằng vung tay lên, muốn cho Nhiếp Tiểu Lý một bạt tai: “Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, vả miệng.”
Tuy nhiên, bàn tay vừa mới đến được một nửa bỗng nhiên thu hồi, Nhiếp Côn Bằng nghi hoặc nhìn Hạ Thiên.
Bởi vì trong nháy mắt, hắn ta có một loại dự cảm không ổn, nếu hắn ta đánh xuống cái tát này, rất có thể nó sẽ rơi vào mặt hắn ta.
“Đánh đi, tại sao không đánh?” Hạ Thiên cười một tiếng.
Nhiếp Côn Bằng không rõ vì sao lại có dự cảm đó, nhưng hắn ta có thể đoán được là do Hạ Thiên giở trò: “Vừa rồi vợ của ta là bị ngươi dùng chiêu này tát cho đúng không?”
“Đầu óc ngươi không rõ ràng, ngay cả mắt cũng có vấn đề.” Hạ Thiên cười nói: “Rõ ràng nàng ta tự tát mình, có liên quan gì đến ta sao?”
“Xem ra, ngươi quả thật có chút bản lãnh. Hẳn ngươi là đệ tử của một đạo môn nào đó.” Lúc này, Nhiếp Côn Bằng đã coi trọng Hạ Thiên hơn một chút: “Ngươi là người của Long Hổ Sơn, hay là Mao Sơn, hoặc sơn môn nào khác?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng phải Long Hổ Sơn, cũng không phải Mao Sơn. Ta là Thanh Phong Sơn.”
“Thanh Phong Sơn? Chưa từng nghe nói qua.” Nhiếp Côn Bằng khẽ lắc đầu, hiển nhiên đang xem Hạ Thiên là đệ tử của một tiểu môn phái nào đó: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết một ít đạo thuật thì khoe khoang ở đây. Thế giới phức tạp hơn so với ngươi đã tưởng nhiều. Học được chút đạo thuật mèo quào ba chân thì đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ, ngươi cũng chỉ bôi đen sư môn của mình mà thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì.”
“Vậy thì không cần phải nói nữa.” Nhiếp Côn Bằng cũng không kiên nhẫn, quay sang nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Hôm nay, ta sẽ ở dưới lầu. Ngươi biết nó sẽ có ý gì chứ.”
Nhiếp Tiểu Lý đã hiểu. Xem ra, trưởng bối trong tộc sợ nàng làm loạn trong buổi tiệc đính hôn, cho nên mới cố ý sai đại ca của nàng đến tọa trấn.
“Tiểu tử ngươi cũng nghe luôn rồi chứ.” Nhiếp Côn Bằng lại nói với Hạ Thiên: “Lễ đính hôn tối nay cực kỳ quan trọng, ngươi tốt nhất đừng nên quấy rối. Nếu không, ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Chờ lễ đính hôn xong rồi, ta mới lĩnh giáo đạo thuật của ngươi.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên ngáp một cái, không thèm để ý đến Nhiếp Côn Bằng. Loại ngớ ngẩn tự cho là đúng, hắn gặp nhiều lắm, thậm chí cũng chẳng muốn ra tay dạy dỗ.
Nhiếp Côn Bằng rất nhanh rời đi.
Ninh Thụy Thần đưa mắt nhìn theo người này, một lát sau mới nói: “Vị đại ca này của ngươi đúng là kỳ quái.”
“Sao?” Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt: “Ngươi nói ai kỳ quái?”
“Không biết kỳ quái chỗ nào, nhưng cảm giác rất kỳ quái.” Ninh Thụy Thần lắc đầu, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi có cảm thấy hắn ta rất kỳ quái không?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Ta không hứng thú chú ý một kẻ ngốc.”
“Được thôi, có thể là do ta đã suy nghĩ nhiều.” Ninh Thụy Thần lắc đầu, vỗ vỗ đầu của mình: “Ta về nhà ngủ thôi, nơi này không thích hợp với ta.”
“Ngươi nên đi từ sớm mới đúng.” Hạ Thiên bĩu môi nói.
Nhiếp Tiểu Lý không dám ở chung một chỗ với Hạ Thiên, đành khuyên Ninh Thụy Thần: “Tiệc đính hôn còn chưa đến hai ba tiếng nữa sẽ bắt đầu. Khi nào nó kết thúc thì ngươi đi luôn.
“Cũng đúng.” Ninh Thụy Thần mỉm cười: “Ta cảm giác trong bữa tiệc đính hôn sẽ có không ít vở kịch hay. Nếu bỏ qua, ta nhất định sẽ hối hận.”
Bành.
Cửa phòng một lần nữa bị người ta thô bạo đá văng, một bóng người vọt vào, thoáng nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi chính là nữ nhân tối nay sẽ đính hôn với Chiêm Văn Bân?”
Ninh Thụy Thần cười nói: “Trò hay nhanh như vậy lại đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận