Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3682: Hỏi một số vấn đề hữu dụng (01)

Phốc!
Chu công tử cúi đầu nhìn cây chủy thủ của Khổng Thủy Hương đâm xuyên qua bộ ngực của ông ta, ánh mắt khó có thể tin.
“Ngươi cho rằng ngươi ẩn thân thì ta không bắt được ngươi sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vừa tiến vào, ta đã biết ngươi ở đây, chỉ là ta không thèm để ý đến ngươi mà thôi.”
Lam Y Nhân lấy lại tinh thần: “Khó trách vừa rồi chàng biết có người ẩn núp nhưng cũng không nôn nóng tìm kiếm, chính là chờ lần này.”
Tiếp theo, nàng chỉ Khổng Thủy Hương: “Ông xã, chuyện gì xảy ra với Thủy Hương thế?”
“Không có gì, nàng ấy bị thôi miên mà thôi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Là một sát thủ nhưng lại để người ta thôi miên, đúng là ngu muốn chết.”
Lam Y Nhân vội giải thích thay cho Khổng Thủy Hương: “Nàng ấy mới làm sát thủ chưa được bao lâu mà, huống chi trước đó nàng ấy còn gặp nhiều khó khăn đến như vậy.”
“Bị người ta hại qua rất nhiều lần mà không học được tính cảnh giác, không phải ngu thì là cái gì.” Hạ Thiên nói, không tán thành lời giải thích của Lam Y Nhân cho Khổng Thủy Hương.
Lam Y Nhân cười nói: “Điều này nói rõ bản tính nàng ấy thiện lương, khả năng nàng ấy cũng không thích hợp với công việc sát thủ. Khi nào quay về, để nàng ấy đến tập đoàn Thần Y làm việc đi.”
“Tùy mọi người thôi.” Hạ Thiên ngáp một cái, cũng chẳng hứng thú với vấn đề này.
Tuy nhiên, hắn vẫn tiện tay châm cho Khổng Thủy Hương một châm, giúp nàng khôi phục lại tỉnh táo.
“A, vừa rồi ta đã làm gì vậy?” Khổng Thủy Hương mờ mịt, nhìn chủy thủ của mình đâm vào hậu tâm của một người, bị dọa đến co rụt tay lại: “Ta đã giết người?”
Hạ Thiên cười nói: “Mười giờ rưỡi, vừa lúc tên ngốc này xuất hiện ở đây. Ngươi giết hắn, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vậy cũng được sao?” Khổng Thủy Hương sững người.
“Được, vì sao lại không được?” Hạ Thiên tùy ý nói: “Dù sao cố chủ của ngươi không phải đã nói, chỉ cần mười giờ rưỡi có mặt ở đáy hồ, mặc kệ gặp ai cũng đều phải giết sao?”
Lam Y Nhân hiểu ý Hạ Thiên, mỉm cười tiếp lời: “Chúng ta gặp ngươi trước mười giờ rưỡi, còn ông ta thì đến đúng giờ. Ngươi giết ông ta có vấn đề gì đâu chứ.”
Trải qua một phút kinh ngạc, Khổng Thủy Hương dần lấy lại tinh thần, cảm thấy nói như vậy xác thực không có vấn đề gì.
“Đúng là dời đá ném chân mình.” Chu công tử không khỏi trách cứ: “Chu Tự Hoành ta ngàn tính vạn tính, nghĩ không ra vẫn bị hố, đúng là thời vận không đủ. Tuy nhiên, Hạ Thiên, ngươi vẫn chưa thắng đâu. Các ngươi vẫn phải chôn cùng với ta.”
“Sắp chết đến nơi rồi, tiết kiệm chút khí lực để lại di ngôn đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Mặc dù cũng chẳng có ai muốn nghe.”
Chu công tử cười lạnh: “Hừ, ta đã nói qua rồi, ta để lại cho ngươi ba sát chiêu. Cái thứ nhất ta đã chịu, hai cái còn lại, hy vọng các ngươi có thể chịu nổi.”
“Chúng ta không cần đâu.” Hạ Thiên lắc đầu, nhìn Chu công tử giống như nhìn thằng ngốc: “Ngươi cho rằng chúng ta cũng ngốc như ngươi sao?”
“Hừ, xem ra các ngươi còn chưa có khái niệm về Sương Hỏa Nhiên Trùng rồi.” Chu công tử yếu ớt nói, nhưng nụ cười trên mặt lại càng lúc càng càn rỡ: “Đây chính là vật của Cực âm Giới, cũng giống như tên gọi, nó đã từng theo Huyền Thi Giáo diệt người vô số, còn từng…”
Bốp.
Hạ Thiên tiện tay tát tới: “Đừng tưởng rằng ngươi sắp chết thì ta không đánh ngươi.”
“Khụ khụ khụ.” Chu công tử ăn một bạt tai, ho lại nhiều hơn, máu từ trong yết hầu ứa ra, muốn ngăn cũng ngăn không được, mắt thấy không chịu nổi.
“Ngươi chỉ là người trái đất, làm bộ cái gì ma tộc chứ, làm như hiểu biết lắm.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Cả đời làm chó cho người khác, lại còn làm đến nghiện, cho rằng mình cũng là người của ma tộc.”
Chu công tử phun ra mấy ngụm máu, con ngươi bắt đầu mất dần ánh sáng, miệng vẫn lẩm bẩm như cũ: “Cho dù ta chết đi, hồn của ta cũng sẽ trèo lên sâu không vô tận, trở thành tiên nhân tái thế. Còn các ngươi chết đi cũng chỉ có thể chìm vào ác ngục, không được siêu sinh.”
“Đúng là bị tà giáo tẩy não.” Lam Y Nhân không khỏi lắc đầu.
Hạ Thiên nói: “Hơn phân nửa là làm bộ, đánh một trận thì tốt rồi.”
“Nếu chàng mà đánh thì lão ta sẽ chết mất.” Lam Y Nhân lập tức khuyên can Hạ Thiên: “Ông xã, ban đầu không phải chàng muốn giữ lại ông ta để tra hỏi hay sao? Bây giờ, ông ta bị nổ thành mảnh vụn, chúng ta sẽ không thể nào hỏi được nữa. Chu công tử nhất định sẽ biết được thứ gì đó, hỏi xong xử lý cũng không muộn.”
Hạ Thiên cũng không từ chối lời đề nghị của Lam Y Nhân. Hắn đâm cho Chu công tử một châm, tạm thời giữ lại mạng của ông ta, không để ông ta chết nhanh như vậy.
“Sao?” Ban đầu, Chu công tử cho rằng mình chết chắc, kết quả bỗng nhiên tỉnh lại: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không chết? Chẳng lẽ ta có thể đầu thai làm người?”
“Thôi ngươi đừng chém gió nữa. Ta dùng một cây châm tạm thời kéo lại cái mạng chó của ngươi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tuy nhiên, châm này chỉ kéo dài có nửa tiếng, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi, hỏi xong ngươi có thể đi đầu thai làm người.”
Chu công tử cười lạnh: “Các ngươi nhất định muốn hỏi làm thế nào để giải hai sát chiêu còn lại chứ gì? Ta sẽ không nói cho các ngươi biết đâu.”
“Ta cũng chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiếp theo, ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận