Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3365: Ta hoàn toàn nghe không hiểu

Ý của Cung chủ Thiên cung rất rõ ràng. Trong lòng nàng, so sánh với Hạ Thiên, hắn ta ngay cả một hạt bụi cũng không bằng.
“Hạ Thiên có tài đức gì…” Ứng Sơn Hồng dần dần cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua, trong lòng tràn ngập không cam lòng, biến thành một cái xác không hồn.
“Ngươi không cần nản chí.” Cung chủ Thiên Cung thu hồi ngón trỏ, nói với Ứng Sơn Hồng không còn sinh mệnh: “Nếu Hạ Thiên không làm được chuyện kia, ta cũng sẽ giết hắn.”
Tiếp theo, lời nói lại xoay chuyển, có chút cảm khái: “Chờ nhiều năm như vậy chỉ chờ được một người có thiên mệnh sở quy như thế, tốt nhất là ngươi nên thành công.”
Vân Đỉnh thành, một mảnh tịch liêu, không người đáp lại.
….
Bên trong tàn cảnh U Minh.
“Người kia đột nhiên không thấy tăm hơi đâu.” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên đáp: “Thì có người cứu tên ngu ngốc đó đi chứ sao?”
“Là ai cứu?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
“Còn có thể là ai?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chính là Cung chủ Thiên Cung.”
Ninh Nhụy Nhụy càng thêm không hiểu: “Vì sao ta không thấy nàng ấy?”
“Tiểu muội chân dài, điều này mà nàng cũng không nghĩ ra sao?” Hạ Thiên cười hì hì nhìn nàng, có chút trêu chọc: “Bởi vì thực lực của nàng quá thấp, không nhìn thấy nàng ấy cũng là chuyện bình thường.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng.
“Tuy nhiên, nàng không cần nản chỉ.” Hạ Thiên tiếp tục an ủi, hai tay ôm lấy eo Ninh Nhụy Nhụy: “Chỉ cần nàng song tu với ta, cam đoan cảnh giới của nàng sẽ tăng lên rất nhiều. Nói không chừng, ta còn có thể khôi phục lại nghịch thiên đệ ngũ châm. Đến lúc đó, ta có thể trực tiếp tăng nàng đến Kim Đan Kỳ.”
“Im miệng của ngươi lại đi.” Ninh Nhụy Nhụy biết tên lưu manh này nhất định đang nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao: “Ta không muốn nghe mấy lời nhàm chán này của ngươi nữa đâu.”
Hạ Thiên khoát tay, nghiêm túc giải thích: “Tiểu muội chân dài, thật ra nàng không cần phải lăn tăn. Song tu là một hình thức tu tiên rất bình thường.”
“Bình thường cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt: “Khó trách Cửu tỷ tỷ nói ngươi chính là đại sắc lang, đại lưu manh. Ngươi lúc nào cũng có thể … được rồi, ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”
Lúc này, từ đằng xa giống như có hai bóng người nhanh chóng lướt qua.
Ninh Nhụy Nhụy thoát khỏi tay Hạ Thiên, trực tiếp đi theo, muốn xem tình huống như thế nào.
“Tiểu muội chân dài, bên kia chẳng có gì đẹp mắt cả, không cần qua đó đi.” Hạ Thiên gọi một tiếng, đáng tiếc Ninh Nhụy Nhụy giả bộ như không nghe thấy.
Quái nhân mặt nạ vàng nửa ngày cũng không thấy lên tiếng đột nhiên nói với Hạ Thiên: “Hồn vệ và người lưu thủ bên trong tàn cảnh đều sang bên đó, hẳn là có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Nói nhảm, chẳng lẽ ta không nhìn ra được sao?” Hạ Thiên khó chịu nhếch miệng: “Ta nói tại sao ngươi còn chưa biến mất?”
“A, cáo từ.” Quái nhân mặt nạ vàng lập tức chắp tay, trong nháy mắt lách mình rời đi, sợ chậm một giây Hạ Thiên bỗng nhiên đổi ý. Ông ta nói không chừng còn bị đùa chết.
Ninh Nhụy Nhụy đuổi theo hai bóng người kia, một lát sau đã đến một rừng trúc rậm rạp.
Nơi này núi xanh vây quanh, nước biếc chảy đằng trước.
Bốn phía rầm rầm âm thanh lay động của lá trúc, giống như hải triều phun trào.
Chỉ là tàn cảnh U Minh tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương, khiến cho rừng trúc được phủ lên âm khí âm u.
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy đằng xa có một cái hồ nước, trước hồ tập trung không ít người, trong đó thậm chí còn có đám người Tào Cát Lợi trước đó bị Hạ Thiên đánh tơi bời.
Chính giữa đám người là một thiếu nữ mỹ mạo mới mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu nữ ăn mặc rất hiện đại, áo thun màu trắng ngắn, lộ ra cái rốn đáng yêu, lại còn đính một cái đinh bên trên, bên dưới mặc cái quần đùi jean ngắn ngủn, nhìn qua vô cùng có sức sống thanh xuân.
“Này, các ngươi nhìn đã chưa?” Thiếu nữ khả ái có chút bất mãn trừng mắt nhìn những người vây quanh nàng: “Ta còn có việc, không rảnh đánh nhau với các ngươi. Lần sau sẽ nói tiếp.”
Một nam nhân trung niên gầy teo hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu. Mau giao đồ ra rồi hãy nói.”
“Đồ gì?” Gương mặt thiếu nữ khả ái hiện lên sự nghi ngờ: “Ta không có lấy đồ gì của các ngươi cả.”
“Đánh rắm.” Một đại hán tay cầm song đao mắng: “Bớt đánh rắm lại đi. Ta tận mắt nhìn thấy ngươi hái được thánh linh quả bên trên dây leo thanh trúc, ngươi còn muốn giả ngu?”
Thiếu nữ khả ái giật mình, cười nói: “A, ngươi nói là quả dại đó à. Ta hái đấy, ta hơi khát nước, nhìn thấy có quả đó, thuận tay hái xuống, đã ăn hết rồi. Như vậy đi, các ngươi tính bao nhiêu tiền, ta thanh toán lại cho các ngươi.”
“Mẹ nó, nhóc con, ngươi muốn chết đúng không?” Người nói chuyện là Tào Tùy Tâm. Hắn ta quát lạnh: “Người ở đây đa số đều là âm hồn tự nguyện lưu lại bên trong tàn cảnh, hoặc người tu hành. Ngươi cảm thấy tiền hữu dụng đối với bọn họ sao?”
Thiếu nữ khả ái trừng mắt: “Vì sao lại vô dụng? Bọn họ có thể gọi thức ăn ngoài mà.”
“Ta thấy ngươi đang hung hăng càn quấy đấy.” Tào Tùy Tâm giận tím mặt, chỉ vào thiếu nữ: “Ngươi rốt cuộc là ai? Do tổ chức nào phái đến? Tại sao ngươi dám tự tiện xông vào tàn cảnh ăn cắp tài nguyên bên trong.”
Thiếu nữ khả ái cười hì hì một tiếng, nói với Tào Tùy Tâm: “Vị đại ca này, ta đã sớm nói qua, ta tên bé ngoan, thuộc tổ chức gọi là liên minh tiểu yêu tinh. Còn tàn cảnh, tài nguyên mà ngươi nói, ta hoàn toàn nghe không hiểu. Ta chỉ muốn đi vệ sinh, sau đó lạc đường, không biết tại sao lại đến nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận