Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3546: Ngươi còn nói nhảm nữa, ta xử lý ngươi luôn

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Du khách bên trên Hoàng Sơn hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy có một sự chấn động, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Chẳng lẽ là động đất?”
“Không thể nào? Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào mà?”
Tiếp theo là một sự chấn động rõ ràng hơn, thậm chí còn nhìn thấy cây cỏ, đất đá gần đó lắc lư theo.
“Có động đất.”
“Chạy mau.”
Chỉ là, khi bọn họ chạy đi, mọi thứ lại trở về yên tĩnh, không còn chút hiện tượng lạ nào.
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
Dưới chân Hoàng Sơn, tại một căn phòng bí mật.
Nơi này có một loạt thiết bị quan trắc địa chấn rất cao cấp, cùng hai kỹ thuật viên đang ngồi trước thiết bị, liên tục kiểm tra dữ liệu.
“Vừa rồi có động đất, sao các ngươi không dự báo hay thông báo cho ta?” Một bóng người xông vào, biểu hiện hoàn toàn không cao hứng, há miệng quát lớn.
“Thật sự không có bất kỳ điềm báo nào, hơn nữa cũng không giống động đất.” Gương mặt nhân viên kỹ thuật hiện lên sự do dự, chỉ vào số liệu trên màn hình giám sát, sau đó giải thích với người đàn ông kia.
Người này hoàn toàn không có tâm trạng nghe giải thích: “Bất kể có phải động đất hay không, nhưng đã có rung lắc, nhất định sẽ phải có tâm địa chấn. Ngươi lập tức đi xác định một chút cho ta.”
“Cái này thì có thể tìm ra được. Tâm địa chấn hẳn nằm gần vườn trà Vân Hương phía bắc Hoàng Sơn. Chiều sâu tâm địa chấn đại khái khoảng từ năm ngàn đến mười ngàn km.” Sau một loạt thao tác, nhân viên kỹ thuật nhanh chóng đưa ra một kết luận đại khái.
“Vườn trà Vân, Vân Hương?” Người kia cau mày, lập tức nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, liền liếm môi nói: “Các ngươi tiếp tục giám sát cho ta. Ta ra ngoài gọi điện thoại.”
Nói xong, ông ta ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại.
“Tiểu Nhiếp, ngươi có việc gì không?” Đối diện rất nhanh nhận điện thoại nhưng giọng nói có vẻ không vui.
Tiểu Nhiếp nhìn chung quanh, xác định gần đó không có ai mới che miệng lại, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, vừa rồi bên phía Vân Hương cốc có dị động tương tự với động đất, chiều sâu tâm địa chấn khoảng một vạn mét.”
“Sao?” Đối phương sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Rất tốt, thật sự rất tốt. Quả nhiên thời cơ đã đến, ta lập tức đến đó ngay.”
Tiểu Nhiếp lau mồ hôi trán, cẩn thận nói: “Nơi đó là cấm địa Nhiếp gia, nếu xảy ra chuyện gì, hội tộc lão và Nhiếp gia chủ nhất định sẽ chạy đến ngay.”
“Không sao.” Người đối diện mỉm cười, vô cùng ngạo nghễ nói: “Linh căn phù di là thiên đạo, bọn họ còn có hành động gì được chứ. Cho bọn họ mấy trăm năm thời gian, bọn họ cũng chẳng làm ra được thành quả gì. Để ta đến đó xem sao.”
Tiểu Nhiếp lại hỏi: “Bây giờ ta nên làm như thế nào?”
Người đối diện thản nhiên nói: “Ngươi đi tìm Nhiếp Côn Bằng, hắn ta là người của ta. Sau đó ngươi đi cùng hắn ta đến vườn trà, khống chế lão đạo sĩ giả ngây giả dại là được.”
“Nhiếp Côn Bằng? Không thể nào?” Tiểu Nhiếp âm thầm kinh hãi không thôi. Mặc dù ông ta được đối phương gọi là Tiểu Nhiếp, nhưng thật ra ông ta đã năm chục tuổi, xét theo bối phận là thúc thúc của Nhiếp Côn Bằng: “Hắn ta là cháu ruột của Nhiếp Vân Thiên, sao lại thế?”
“Điều này ngươi không cần phải để ý, chỉ cần đi tìm hắn ta là được.” Đối phương thản nhiên nói: “Đúng lúc Nhiếp Vân Thiên sáng sớm mai mới quay lại, thừa dịp đêm nay, ngươi giải quyết mọi việc cho tốt, cứ ném hết mọi chuyện cho Nhiếp Tiểu Lý gánh, còn có đám người Hạ Thiên, mọi chuyện đúng là đơn giản và hoàn mỹ.”
Người kia bắt đầu vẽ ra một cái bánh thật ngon: “Trải qua chuyện này, Nhiếp Vân Thiên nhất định không làm gia chủ được nữa. Nhiếp Trường Quý, đến lúc đó, ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi tranh cử chức gia chủ đời sau. Đương nhiên, nhiệm kỳ tiếp theo chính là Nhiếp Côn Bằng.”
Nhiếp Trường Quý vui mừng quá đỗi, không ngừng gật đầu: “Đa tạ đại tiên sinh đã cân nhắc. Ta nhất định sẽ giúp ngài làm tốt việc này.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Đối diện lập tức cúp điện thoại.
Nhiếp Trường Quý im lặng một lát, sau đó cất kỹ điện thoại. Ông ta quay lại giết chết hai nhân viên kỹ thuật, vùi vào trong hố đã đào sẵn. Lấp hố xong xuôi, ông ta hài lòng phủi tay, tiếp theo mới xuất hành đến Thiên Đô Phong Hoàng Sơn.
Lòng đất Hoàng Sơn, Linh phủ.
“Lần này nguy rồi.” Sau khi được cứu, Hoàng Y không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại biểu hiện lại càng thêm ngưng trọng.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hoàng Y thở dài, có chút oán niệm nhìn Hạ Thiên: “Thật ra, các ngươi không nên ra tay với Xích Nguyệt. Lần này, các ngươi đã khiến cho cục diện càng thêm phiền phức.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi còn nói nhảm nữa, ta xử lý ngươi luôn.”
“Ta nói đùa thôi.” Hoàng Y nhận rõ tình thế, không khỏi nhận sợ: “Sự việc đã phát sinh đến nước này, nhiều lời vô ích. Ta thấy nên nghĩ cách giải quyết như thế nào thì hay hơn.”
“Nói một hồi, tất cả chỉ đều là nói nhảm.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu, sau đó hỏi: “Nói thẳng ra chuyện chính đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Vừa đi vừa nói.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói với mấy người Hạ Thiên: “Từ nơi này đến chân núi còn một đoạn nữa. Ta sẽ nói rõ cho các ngươi biết trên đường đi.”
Nói xong, Hoàng Y đưa tay triệu ra một cánh cửa, tiện tay mở ra, sau đó bước vào.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức vào theo.
Nhiếp Tiểu Lý còn chưa kịp phản ứng, cả người đã được Hạ Thiên ôm eo tiến vào cánh cửa kia.
Đằng sau cánh cửa là một con đường tràn ngập khói đen và khói xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận