Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2207. Mới 12 năm không ra ngoài đã bị quên sao?

Quả thật loại tình huống bất ngờ này làm cho Tần Tiểu Lạc kinh ngạc không thôi, rất lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nhưng Tần Tiểu Lạc không phải là người bình thường, rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, khinh bỉ nhìn Triệu Chí Vĩ, lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại phản bội nhà họ Triệu?”
“Phản bội?” Triệu Chí Vĩ cười nhạo một tiếng: “Ta không phải là nô lệ của nhà họ Triệu, tiến vào Thiên Đạo Tổ chỉ là nhiệm vụ, không thể gánh nổi hai chữ phản bội.”
“Ngươi có biết Thiên Đạo Tổ là của ai không?” Tần Tiểu Lạc lạnh lùng nói: “Phản bội nhà họ Triệu, ngươi chỉ có một con đường chết. Bây giờ lại phản bội Hạ Thiên, trên đời này không có ai có thể cứu được ngươi.”
“Ồ.” Triệu Chí Vĩ xem thường, cười nhạo nói: “Các ngươi đều thấy Hạ Thiên là thần, nhưng ta đã thấy qua thần chân chính, so với vị kia thì Hạ Thiên không là gì. Huống chi, e rằng bây giờ hắn đã khó bảo toàn chính mình, không rảnh tới đây cứu ngươi.”
Tần Tiểu Lạc bỗng nhiên thở dài: “Hạ Thiên mới 12 năm không ra ngoài, các ngươi đã không nhớ rõ điểm đáng sợ của hắn sao?”
“Thế giới này vốn thay đổi từng ngày, hắn trốn đi hưởng lợi mười hai năm nhưng lại không biết thế giới bên ngoài sớm đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất trong khoảng thời gian này.” Trong mắt Triệu Chí Vĩ tràn đầy vẻ mỉa mai: “Hắn biết cái gì gọi là khôi phục linh khí không? Hắn biết cái gì gọi là tiến hóa toàn cầu không?”
“Ta không cần biết, cũng không có hứng thú biết.” Không biết từ lúc nào, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đã xuất hiện ở trong biệt thự, thảnh thơi nhàn nhã ngồi một góc trên ghế salon ở đại sảnh.
“Thế mà các ngươi chưa chết?” Triệu Chí Vĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, một nửa là vì nhìn thấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh còn sống, một nửa là vì bọn hắn đã chạy tới nơi đây nhanh như thế, để cho hắn bỏ lỡ thời cơ xử lý bọn người Tần Tiểu Lạc.
Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Thanh phun ra lửa, hung tợn trừng người này: “Lại là một tên nhìn đời bằng nửa con mắt, Hiểu Trác tốt với ngươi như vậy, không cảm ơn thì thôi, lại còn phản bội vào lúc mấu chốt, ngươi vẫn là người sao, đơn giản chính là súc sinh.”
“Ngươi thì biết cái rắm! Ngươi có tư cách gì mà ở đây chỉ trích ta?” Triệu Chí Vĩ quát lên một tiếng, trong giọng nói có chút oán khí.
“Tất cả mọi người nhà họ Triệu, dựa vào cái gì mà trời sinh các ngươi đã tốt số, sinh ra đã ăn ngon mặc đẹp, không cần lo lắng vì bất cứ chuyện gì. Mà ta chỉ có cha mẹ hèn nhát, không có tiền không quyền không thế, chỉ có thể kéo chân sau của lão tử, hầu như ta đã rất cố gắng, phát huy ra tất cả sức mạnh, tài trí của ta, vậy mà kết quả đều không thể sánh bằng việc Triệu Hiểu Trác thuận miệng nói một câu.”
Sắc mặt của Tần Tiểu Lạc âm trầm, im lặng không nghe lời Triệu Chí Vĩ nói. “Còn muốn ta cảm ơn? Ta nhổ vào!”
Lúc này, Triệu Chí Vĩ đang phát tiết bất mãn tích tụ ở trong lòng trong những năm qua, càng nói càng tức giận: “Nếu Triệu Hiểu Trác thật sự xem trọng ta, thì sao có thể cho ta vào Thiên Tổ gì đó, nên giúp ta vào một đại học có danh tiếng, lại cho ta ra nước ngoài bồi dưỡng, đến lúc đó ta có thể được cả danh và lợi, ở nhà họ Triệu cũng có đầy đủ vốn liếng để cạnh tranh vị trí cao.”
Triệu Thanh Thanh ôm cánh tay cười lạnh, hoàn toàn không muốn đối phó với loại người vong ơn phụ nghĩa như vậy, hận thù với kẻ ti tiện này chỉ lãng phí môi lưỡi.
“Kết quả sao?” Triệu Chí Vĩ đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Rõ ràng là Triệu Hiểu Trác ghen ghét tài hoa của ta, sợ về sau ta chiếm được tài nguyên của con em nồng cốt nhà họ Triệu, cho nên đuổi ta vào Thiên Đạo Tổ, học những kỹ năng kém cỏi kia, để làm thuộc hạ, làm bảo vệ cho các ngươi thật tốt... Những loại chuyện này tuyệt đối không phải dành cho thiên tài như Triệu Chí Vĩ ta làm!”
“Ngươi không phải thiên tài, ngươi chính là một kẻ ngu ngốc.” Hạ Thiên rất chán những đứa đần tự thấy bản thân tốt đẹp.
“Không đúng, ngay cả kẻ ngốc thì ngươi cũng không được tính vào, là phế vật, không có chút tác dụng.”
Triệu Chí Vĩ dời súng chĩa sang Hạ Thiên: “Ta sớm đã nghe qua rằng ngươi rất lợi hại, mặc kệ là Thiên Tổ hay là Thiên Đạo tổ, đều cung phụng ngươi làm thần linh, coi lời của ngươi như thánh chỉ. Nhưng, trong mắt của ta thì ngươi chỉ là một vị thần xấu xa, sự tồn tại ngươi chính là sự lãng phí lớn nhất đối với Thiên Đạo Tổ, căn bản ngươi không biết sự lợi hại của tổ chức, cũng không phát huy được tiềm lực chân chinh của tổ chức.”
“Ai bỏ tên kém thông minh ấy vào Thiên Đạo Tổ vậy?” Hạ Thiên có chút không vui.
“Dám cầm súng chỉ vào ta, thì sẽ có kết quả đều rất thảm, ngươi sẽ không ngoại lệ.”
“Bớt nói nhảm đi!” Giọng điệu của Triệu Chí Vĩ hung ác, họng súng lại trở về Tần Tiểu Lạc một cách tự nhiên.
“Thứ ta muốn cũng không nhiều, chỉ cần các ngươi giao Thiên Đạo Tổ ra, ta lập tức nói tung tích của Triệu Hiểu Trác cho các ngươi biết.”
Hạ Thiên khó chịu trừng Triệu Chí Vĩ, “Thằng ngu ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à.”
“Hạ Thiên, nếu không thì giao dịch được không? Ta chỉ cần Thiên Đạo tổ, ta sẽ nói vị trí của Triệu Hiểu Trác với chuyện người đứng sau xúi giục ta cho ngươi biết.” Triệu Chí Vĩ cảm thấy miệng hơi khô, không nhịn được liếm liếm môi dưới.
“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để giao dịch với ta?” Hạ Thiên nhếch miệng, vô cùng khó chịu nói.
“Vì sao lại không có?” Triệu Chí Vĩ không hiểu quát: “Ngươi nhường cho ta Thiên Đạo Tổ cũng không tổn thất gì, mà ta lại có thể phát huy tác dụng của nó đến cực hạn, vì sao ngươi không đồng ý! Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý! Ngươi cũng xem thường ta? Đúng không?”
“Ngươi thì tính là cái gì, tại sao ta phải để mắt tên ngu si như ngươi?” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ban đầu Thiên Đạo Tổ kia xây cho các cô vợ của ta chơi, nó có ích lợi gì, chỉ có ta và vợ của ta quyết định.”
“Quả nhiên ngươi là một kẻ ti tiện.” Răng của Triệu Chí Vĩ đều đã nghiến sắp nát vụn.
“Quả nhiên những người như các ngươi đều đáng chết, lúc nào cũng thích đùa bỡn người khác, coi đồ vật trân quý của người khác như đồ chơi, tùy tiện xử lý, tuyệt đối không quan tâm đến cảm nhận của người khác, tuyệt đối không suy nghĩ một chút về cảm nhận của những người vô cùng cần những thứ ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận