Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2516: Hiệp hội tìm kiếm bảo vật

Tầm một giờ sau, Lam Y Nhân đã đổi bộ quần áo khác mặt mày tươi tắn quay về phòng làm việc, sau lưng còn có Hạ Thiên.
Trợ lý tiểu muội thấy Lam Y Nhân từ ngoài trở về không khỏi nghi ngờ ra mặt, chỉ là nhìn thấy Hạ Thiên nàng lập tức lộ vẻ hiểu rõ.
“Việc đó, Lam tổng, cơm trưa ta đã để trong phòng làm việc của ngài rồi.”
Trợ lý tiểu muội cúi đầu, không lắm mồm hỏi gì khác, chỉ nói: “Nếu như không đủ thì ta có thể mang thêm một phần nữa.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Một phần không đủ, mang lên mười phần đi.”
“Được, ta sẽ bảo người đưa đến.”
Trợ lý tiểu muội đương nhiên biết Hạ Thiên, cũng biết hắn mới chính là đại lão bản của tập đoàn Thần Y, chỉ là không thường xuất hiện thôi.
“Tại ngươi cả đấy.”
Sau khi trở về phòng làm việc, Lam Y Nhân không khỏi trợn mắt với Hạ Thiên: “Lại để người ta chê cười ta, nếu cứ thế thì uy vọng của ta ở công tay không còn nữa rồi.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Vợ Tiểu Y à, nàng không cần nghĩ nhiều như thế, không ai dám chê cười nàng đâu, thật ra cũng không có chuyện gì đáng cười.”
“Ở cùng với chồng mình đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì, ai dám nói vớ vẩn chứ.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Lam Y Nhân biết quan điểm của Hạ Thiên trước giờ tương đối kỳ lạ, thảo luận loại vấn đề này với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả: “Ăn cơm trước đã, ăn xong ta còn phải xử lý những việc kia, chàng đừng quấy rầy ta làm việc.”
“Có việc gì cần xử lý vậy, rất khó giải quyết sao?” Hạ Thiên thờ ơ liếc nhìn chồng tài liệu trên bàn: “Cần ta giúp không?”
Lam Y Nhân vừa muốn mở miệng từ chối, đột nhiên đổi ý lại, có lẽ Hạ Thiên thật sự có suy nghĩ không giống nàng, thế là gật đầu: “Chúng ta thử xem, nói không chừng mấy câu của chàng đã có thể giải quyết vấn đề nan giải.”
“Đó là đương nhiên, trên thế giới này không có việc gì có thể làm khó ta.” Giọng điệu Hạ Thiên như lẽ đương nhiên.
Lam Y Nhân cười nhẹ hai tiếng, từ chồng văn kiện dày cộp chọn ra một chồng nhỏ, nói với Hạ Thiên: “Những tài liệu này là do công ty bảo hiểm Kiều Thị đưa qua, ba mươi mấy bảo hiểm nhân sinh đều là cùng một người thu lợi, số tiền cộng lại lên tới…”
“Con số cụ thể ta không nói, dù sao người bên kia cũng không quyết định được, nên đưa sang chúng ta để xử lý.”
Hạ Thiên nghĩ một lát, nhớ ra công ty bảo hiểm Kiều Thị này hình như là công ty của anh trai Tiểu Kiều, sau này kinh doanh không tốt vì vậy trực tiếp bị Tiểu Kiều thu mua, sáp nhập vào tập đoàn Thần Y.
“Việc này có gì mà xử lý chứ?” Hạ Thiên có chút không hiểu.
Lam Y Nhân giải thích: “Bởi vì hai mươi năm trước cũng xảy ra sự việc tương tự, người thu lợi cũng là người này, hơn nữa thời ấy những người này đúng là đều xảy ra chuyện bất ngờ, hắn nhận được hơn ba mươi triệu tiền bồi thường.”
Hạ Thiên thẳng thắn nói: “Thế thì không có gì tốt cả, người đó chắc chắn có vấn đề, loại danh sách này không đúng.”
“Vấn đề ở đây.” Lam Y Nhân nghiêm túc nói: “Bất kể là nhân viên điều tra của chúng ta, hay là cảnh sát địa phương đều không phát hiện ra hắn có dấu vết lừa đảo, hắn không quen biết những người đó, càng không biết nhiều bảo hiểm lại viết người được lợi là hắn.”
“Chuyện này sao có thể.” Hạ Thiên không tin nói: “Người đó chắc chắn ẩn giấu rất sâu.”
Lam Y Nhân gật đầu: “Cũng có loại suy đoán này.” Sau đó nàng nói: “Lần này cũng giống thế, có mười mấy người không rõ ra sao mua rất nhiều bảo hiểm, mà lại viết tên người được lợi là hắn.”
“Nhân viên điều tra của chúng ta không phát hiện ra vấn đề, vốn hôm nay Tô Bối Bối định đích thân đi gặp người đó, chỉ là…” Nói đến đây, Lam Y Nhân lườm Hạ Thiên một cái, Tô Bối Bối bị sự dũng mãnh của Hạ Thiên dọa cho bỏ chạy.
“Vợ Tiểu Y, ý của nàng là muốn đi gặp tên đó?” Hạ Thiên trực tiếp bỏ qua việc của Tô Bối Bối, thuận miệng nói.
Lam Y Nhân gật đầu: “Nhân vật kiểu này, dù không có những chuyện trước mắt thì ta cũng muốn gặp hắn, xem thử là thần thánh phương nào.”
“Đồ đần đó là ai?” Hạ Thiên hỏi.
“Một giáo sư của học viện địa chất tại đại học Giang Hải, họ Bàng.”
Lam Y Nhân liếc nhìn tài liệu, thản nhiên nói: “Nghe nói còn là một hội chưởng của hiệp hội tìm kiếm bảo vật gì đó, thường lấy danh nghĩa là đưa học sinh đi tìm bảo vật, đi khắp đất nước khảo sát địa chất thủy văn.”
“Hiệp hội tìm kiếm bảo vật?” Hạ Thiên bĩu môi, “Tìm bảo gì cơ?”
Lam Y Nhân vừa cười vừa nói: “Nhưng giáo sư này cũng vì tìm kiếm bảo vật mà phát tài.”
“Đồ đần có chút thiểu năng, nếu đã có con đường kiếm tiền vậy thì tại sao còn thích làm như này?” Hạ Thiên có vẻ không hiểu.
“Không rõ nữa.” Lam Y Nhân sắp xếp những tài liệu đó, rồi mặc áo khoác vào, sau đó đứng dậy, “Chúng ta đi gặp người kia nào, xem thử rốt cuộc nàng là thần thánh phương nào.”
“Ăn cơm xong hẵng đi.” Hạ Thiên liếc nhìn trợ lý tiểu muội vừa đưa cơm đến, vậy nên kéo Lam Y Nhân lại.
Hai người ăn cơm trưa xong, kế đó lái xe đến đại học Giang Hải.
Hạ Thiên phát hiện lâu lắm rồi bản thân không đến trường học này, năm đó Kiều Tiểu Kiều còn học ở đây hắn làm ra rất nhiều sự tích khiến người ta kinh ngạc tại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận