Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2498: Ngươi ngáo hả?

Đường Mộc thấy ánh mắt của Triệu Thanh Thanh trở nên tỉnh táo, thầm kêu không ổn, vội vàng nói: “Triệu tiểu thư à, ngươi cũng đừng nghĩ tính cưỡng ép đánh vỡ không gian này, vô dụng thôi, dựa vào lực lượng của ngươi căn bản không làm được.”
“Vốn ta chỉ đang nghi ngờ, bây giờ nghe ngươi nói vậy thì có thể xác định rồi.” Ánh mắt Triệu Thanh Thanh sáng lên, ngẩng đầu quan sát không gian này: “Cái gì mà không gian, cái gì mà khu vực có chủ quyền, hừ, tất cả đều chẳng ra làm sao cả, cứ thẳng tay đánh đổ cho nhanh.”
“Ngươi nghe không hiểu sao?” Đường Mộc không vui nói: “Muốn đánh đổ không gian này, cũng không phải là không thể.”
“Nhưng năng lượng cần dùng là thứ không thể tượng tượng được, ngươi tuyệt đối không có nó.”
Triệu Thanh Thanh nhếch miệng, lộ ra nụ cười thương hiệu như của Hạ Thiên: “Sư phụ ta có câu nói chính là việc không thể thì ngày nào cũng xảy ra.”
“Ngươi thật sự muốn thử à?” Đường Mộc đứng lên, đá một phát cái ghế bay ra ngoài, “Vậy ta chơi với Triệu tiểu thư nhé.”
“Ta đã nói rồi, ngươi không xứng.” Triệu Thanh Thanh khôi phục vẻ tự tin, cười lạnh nhìn Đường Mộc.
Đường Mộc cũng không nói nhiều, hắn xiết chặt nắm đấm đánh về phía Triệu Thanh Thanh.
Một quyền này rất chậm, không hề có tiếng động, nhưng chỉ trong vòng nửa giây đã xuất hiện trước mặt Triệu Thanh Thanh.
“Rầm!” Không bất ngờ tý nào lại là Đường Mộc trúng một cước, có điều lần này hắn không bay ngược ra ngoài, thậm chí cả người nhìn như không hề hấn gì, chỉ là chính hắn rất rõ ràng, một cỗ lực đạo cực kỳ mãnh liệt đang nổ trong thân thể hắn.
“Đậu má, lần này có hơi...” Đường Mộc lắc đầu, khóe miệng liền chảy máu, “Thiệt thòi nha, biết vậy nên đòi Hướng lão đại thêm chút đỉnh.”
Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Thanh thanh, vừa lắc đầu vừa tán thưởng: “Triệu tiểu thư, không thể không thừa nhận, ta thực sự đánh giá thấp ngươi rồi.”
“Không đúng, là những người kia đều đánh giá thấp các ngươi, thật sự là sai lầm lớn.”
“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn một chút ta là nữ nhân của ai.”
Triệu Thanh Thanh kiêu ngạo nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách các ngươi, rất nhiều người đều sẽ phạm sai lầm kiểu này.”
“Các ngươi luôn âm thầm nghiên cứu chúng ta, cảm thấy chúng ta ở bậc thứ hai, thế là dùng quỷ kế của bậc thứ ba để đối phó chúng ta, kỳ thực chúng ta đều ở bậc thứ năm, mà sư phụ ta đã sớm ở bậc năm mươi.”
Đường Mộc cười khẽ, không biết là tin tưởng lời nói của Triệu Thanh Thanh hay là cảm thấy nàng đang khoác lác.
Triệu Thanh Thanh đang muốn cho Đường Mộc một cú, lại phát hiện bản thân hắn đột nhiên ngã sầm xuống.
Có điều đúng như hắn nói, sau khi Đường Mộc ngã xuống, không gian này cũng không thay đổi gì cho lắm.
“Bây giờ chỉ cần đánh vỡ không gian này là được.”
Triệu Thanh Thanh phun ra một ngụm trọc khí, “Nhưng mà không biết những người khác thế nào, có nhìn thấu không gian này hay không.”
Đúng lúc này, Đường Mộc đang nằm dưới đất bỗng nhiên giật giật ngón tay, sau đó lại đứng lên.
......
Tô Bối Bối không nhìn thấu không gian gì đó, thậm chí nàng cũng không rảnh đi nghĩ vấn đề này.
Bởi vì ở trước mắt nàng xuất hiện vô số Bàng Thu Nghiên, hơn nữa mỗi một người đều lộ ra biểu cảm khiến người ta chán ghét kia, làm cho nàng không áp chế nổi Hồng Hoang Chi Lực trong người, thế nên liền rơi vào trong đau khổ.
“Ha ha, Tô Bối Bối, ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, dựa vào cái gì được Hạ Thiên thích chứ!”
Giọng nói của Bàng Thu Nghiên từ bốn phương tám hướng truyền tới, tập trung vào trong tai Tô Bối Bối, khiến nàng thực sự có chút muốn nổi điên.
Tô Bối Bối quát mắng: “Ai muốn tên sắc lang chết tiệt kia thích chứ, là hắn quấn chặt lấy ta, ta chưa từng đồng ý với hắn nhé!”
“Cho nên ta mới càng thêm chán ghét ngươi!”
Bàng Thu Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó ngươi là cái thá gì chứ, lại được Hạ Thiên yêu thương như thế, vậy nên ngươi cảm thấy vinh hạnh lắm nhỉ, ngươi có tư cách gì mà từ chối, ngươi dựa vào đâu từ chối hả!”
“Ngươi ngáo hả!” Tô Bối Bối tức giận đến mức bộ ngực phập phồng, mắng xối xả Bàng Thu Nghiên: “Ngươi thích tên sắc lang kia thì ngươi đi mà theo đuổi.”
“Không theo đuổi được lại quay sang trút giận lên người ta, đúng là không nói lý gì cả!”
Bàng Thu Nghiên hung ác trừng Tô Bối Bối: “Ta không nghĩ ra ngươi có cái gì tốt, dựa vào đâu mà có thể mê hoặc Hạ Thiên!”
“Bà đây chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, người đẹp nhất thế giới, dựa vào đó để mê hoặc tên háo sắc kia đấy!”
Tô Bối Bối tức giận có chút mất lý trí, dứt khoát lười giải thích, ngược lại lấy độc trị độc: “Ngươi không phục thì có thể làm gì, ngươi khó chịu thì có thể làm gì hả! Hạ Thiên chướng mắt loại người quái dị như ngươi đấy! Ngươi ghen ghét ta? Hâm mộ ta? Hận ta? Thế thì sao?”
“Ta phải giết chết ngươi!”
Bàng Thu Nghiên hoàn toàn bị chọc giận, tất cả phân thân đều lao về phía Tô Bối Bối, dao găm và châm bạc đều ở trong lòng bàn tay.
“Tới đê! Lần này không đánh chết ngươi thì ta khỏi tên Tô Bối Bối!”
Tô Bối Bối vốn là người tính nết không tốt, bây giờ càng đừng phải nói.
Tô Bối Bối liếc nhìn vô số Bàng Thu Nghiên kia, ánh mắt ba phần lạnh lùng, bảy phần ác liệt, thậm chí có chút muốn cười, cuối cùng cũng lộ ra sơ hở rồi.
Đòn công kích trí mạng luôn không cần quá phức tạp, càng đơn giản thô bạo thì càng hữu hiệu.
Tô Bối Bối chỉ đánh một quyền nhanh gọn dứt khoát, nhưng lại đánh vào hư không.
Có điều Bàng Thu Nghiên lại bị một quyền này dọa cho tái mét, linh hồn gần như thăng thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận