Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1625. Không biết đặt như thế nào à?

Những năm gần đây, mặc dù A Cửu vẫn luôn xưng mình là nha hoàn trước mặt Y Tiểu m, ở trước mặt người ngoài, nàng cũng gọi Y Tiểu Âm là tiểu thư, nhưng mỗi lần Y Tiểu Âm giới thiệu A Cửu với người khác đều nói nàng là chị em tốt từ nhỏ đến lớn của bản thân, chính là kiểu tình cảm khắng khít như bạn thân. Cho nên trên thực tế, trong mắt người ngoài đều xem A Cửu là khuê mật của Y Tiểu m.
Đương nhiên, nếu ai không hợp với A Cửu, giống như Lam Y Nhân trước đây thì sẽ cố ý gọi nàng là nha hoàn.
Trương Giai đương nhiên sẽ không cho rằng A Cửu là một nha hoàn, ngược lại nếu nàng ấy thực sự là nha hoàn thì đó cũng là nha hoàn của Y Tiên, bàn về thân phận và địa vị thì vẫn cao hơn một cảnh sát bình thường như nàng.
"Cửu nha đầu, gia hỏa bị bệnh kia đang ở đâu?" Lúc này, Hạ Thiên lại lên tiếng, hắn rõ ràng không có tâm trạng để ý tới Trương Giai, chỉ muốn mau chóng giải quyết xong việc này, sau đó trở về thành phố Giang Hải.
Còn về bản thân nha hoàn A Cửu, mặc dù bây giờ nàng rất dễ nhìn, dáng người không tệ, nhưng một nha hoàn không nghe lời, chính là một nha hoàn không ngoan, hư hơn vợ Tiểu Y Y của hắn nhiều, vẫn còn kém xa xa Sương nha đầu đang mất tích, cho nên hắn quyết định không chơi với nàng nữa.
"Đi theo ta." A Cửu đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Thiên đi theo, Điền Thành và Trương Giai đương nhiên cũng không ngồi lại, hai người nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, vì một phần là bản án của bọn hắn, một phần khác bọn hắn cũng muốn tận mắt xem y thuật của Hạ Thiên, người tự xưng là thần y giỏi nhất thế giới.
Chốc lát sau, A Cửu đã tiến vào một phòng bệnh, Hạ Thiên đi theo phía sau. Đây là phòng bệnh dành cho một người, trên giường bệnh có một nam nhân đang hôn mê, sắc mặt vàng như nến.
Bên cạnh giường bệnh có một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi, nàng khoảng chừng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, vẻ mặt sầu lo.
"A Cửu tiểu thư." Nữ nhân trẻ tuổi thấy A Cửu đi vào, vội vàng đứng dậy, sau đó, nàng lại chào hỏi Điền Thành và Trương Giai, "Điền cảnh quan, Trương cảnh quan, các ngươi cũng tới rồi."
"Cửu nha đầu, gia hỏa đó sắp chết rồi.” Hạ Thiên nhìn thoáng qua nam nhân trên giường bệnh, thuận miệng nói.
"Nếu không cần ngươi tới đây làm gì?" A Cửu tức giận nói.
"Cũng đúng." Hạ Thiên gật đầu một cái, tiếp đó nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi, "Ngươi là vợ của gia hỏa kia? A, không đúng, chắc không phải, ừm, gương mặt của các ngươi có chút giống nhau, hay là anh em...... A, vẫn không đúng, hắn ta chỉ nhìn hơi già, nói như vậy ngươi là chị của hắn? Đúng rồi, ta hỏi ngươi một vấn đề, trước đó em trai của ngươi có rất nhiều tiền à?"
"Ngươi, ngươi…. Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?" Trương Giai đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, hắn chỉ mới nhìn một chút mà đã có thể suy đoán ra những chuyện kia, hơn nữa còn rất chính xác.
"Vâng, đúng, trước đó em trai ta có mở công ty, hình như làm trò chơi gì đó, ta không hiểu lắm. Có một thời gian trò chơi kia rất nổi, cho nên khi đó em trai ta có rất nhiều tiền." Nữ nhân trẻ tuổi gật đầu, "Sau này…. Sau này hắn tìm được một người vợ, cũng không biết như thế nào, mấy năm sau đã mất sạch toàn bộ gia sản, nữ nhân kia cũng chạy mất, bây giờ......"
"Nói như vậy, ngươi không biết chuyện trước đó có một bác sĩ thường chữa bệnh cho em trai mình?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân trẻ tuổi, tiếp tục hỏi.
"Chữa bệnh? Hình như… trước đó em trai ta không có bệnh gì hết mà?" Nữ nhân trẻ tuổi có chút sững sờ, rõ ràng nàng không biết gì hết.
"Xem ra ngươi thật sự không biết gì cả, ta thấy vẫn nên cứu hắn ta tỉnh lại trước." Hạ Thiên đưa tay về phía A Cửu, "Cửu nha đầu, đưa cho ta một cây châm bạc."
"Trên người ngươi không có sao?" A Cửu tức giận hỏi, nàng mới không tin trên người gia hỏa này không có cây châm bạc nào.
"Có." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Nhưng bây giờ ta lại thích có một nha đầu xinh đẹp ngoan ngoãn đặt châm bạc lên tay ta, nếu không thì ta sẽ không chữa bệnh."
"Ngươi!" A Cửu có chút tức giận, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải lấy ra một cây châm bạc ném về phía Hạ Thiên, "Đây cho ngươi!"
Hạ Thiên không có bắt lấy, châm bạc rơi trên mặt đất.
"Cửu nha đầu, ngươi có hơi ngốc nha, ngươi không rõ cái gì gọi là ngoan ngoãn đặt cây châm bạc lên tay ta?" Hạ Thiên nhìn A Cửu, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Khốn kiếp, ngươi đủ chưa?" A Cửu nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kiếp này quả thực không thể hiểu thấu.
"Hừ, vậy được, ta đi đây, gặp lại sau nha Cửu nha đầu." Hạ Thiên quay người nhanh chóng đi ra ngoài.
"Nè, ngươi đứng lại đó!" A Cửu lập tức vội vàng hô một câu.
Nhưng Hạ Thiên cũng không có dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài phòng bệnh.
A Cửu chợt lách người chặn trước cửa phòng bệnh, nhưng Hạ Thiên lại cứ đi thẳng về phía trước, A Cửu căn bản không kịp trốn tránh, cho nên đã bị Hạ Thiên đụng vào.
Một giây sau, A Cửu phát hiện mình đã bị Hạ Thiên ôm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận