Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2869: Nàng muốn làm thì làm đi

“Mẹ nó, lão nương lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mất mặt đến như vậy. Ta nhất định phải tìm ra người này, chém nàng ta thành muôn mảnh.” Tiêu Diễm Diễm vừa tức giận vừa buồn bực, thu hồi lại vàng lá, sau đó vội vàng rời khỏi phòng, không biết đi đâu.
Bạch Tiêm Tiêm đang định lên tiếng gọi Tiêu Diễm Diễm lại. Đáng tiếc, chỉ trong chớp mắt, người đã không còn hình bóng.
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng không cần lo lắng. Nàng ta không chết được đâu.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu, nhưng cũng không có ý đứng dậy.
Bạch Tiêm Tiêm có chút ngoài ý muốn: “Ngươi không ngủ sao?”
“Cho dù có ngủ, ta cũng có thể biết chuyện gì xảy ra.” Hạ Thiên cười nói.
“Ngươi cũng biết chuyện vừa rồi?” Bạch Tiêm Tiêm khó hiểu: “Nhưng sao ngươi lại không ra tay?”
Hạ Thiên thờ ơ đáp: “Chỉ một con ruồi thôi mà, cũng không cần thiết phải ngạc nhiên, hơn nữa cũng không phải vì chúng ta mà đến.”
Bạch Tiêm Tiêm mơ hồ cảm nhận được chỗ nào là lạ, nhưng lại không nói ra được, đành phải nói: “Nhưng cho dù người đó giết chết hết thí luyện giả, điều này cũng không tốt lắm.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng không phải muốn cứu bọn họ chứ?”
Biểu hiện của Bạch Tiêm Tiêm vô cùng nghiêm túc: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy bọn họ không làm việc gì ác, chúng ta không nên cứ như vậy ngồi nhìn bọn họ bị giết.”
“Vợ Tiêm Tiêm, tâm địa của nàng quá thiện lương rồi.” Hạ Thiên nói: “Nàng có chút giống với Hinh tỷ, nhưng vợ Tiêm Tiêm, ta nói cho nàng biết, người tốt sẽ không có hồi báo tốt.”
“Cũng chính vì thế, chúng ta lại càng không thể để cho cái ác sinh trưởng được.” Ánh mắt Bạch Tiêm Tiêm vẫn kiên định như cũ, hy vọng nhìn Hạ Thiên: “Ta không thể xin ngươi hoặc người khác đi làm cái gì, nhưng ta nhất định phải làm một thứ gì đó. Nếu không, trong lòng ta khó mà bình an.”
Không phải Bạch Tiêm Tiêm có tâm Thánh mẫu, mà là từ nhỏ nàng sinh trưởng ở Sương Nguyệt đảo, đối với lòng dạ hiểm ác của người bên ngoài còn chưa nhận biết đầy đủ, vẫn kiên định cho rằng thiện ác tất có báo. Nói trắng ra, đó chính là tâm tính thiếu nữ, hoàn toàn không cách nào nhìn thấy việc ác sắp phát sinh.
Hạ Thiên đứng lên, nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng muốn làm gì thì cứ làm. Thật ra, nàng không cần phải hỏi ý kiến của ta.”
“Cảm ơn Thiên ca ca.” Mặc dù ngoài miệng Bạch Tiêm Tiêm vẫn gọi Hạ Thiên là ca ca, nhưng trong lòng nàng vẫn kính trọng hắn như Tộc trưởng, cho nên nàng muốn nhận được sự đồng ý của hắn.
Bạch Tiêm Tiêm bước ra khỏi phòng, đuổi theo cái bóng quỷ dị kia.
….
Tiên Vân đại lục, Vạn Quỷ quật, Thiên Quỷ đàn.
Nơi này rừng cây che trời, mỗi một gốc cây đều cao vút trong mây, cành lá rậm rạp, nhưng tất cả đều là màu đen, nhìn qua chợt có ảo giác giống như quỷ ảnh lay động.
Tuyết Khỉ La cùng với Liễu Vân Mạn vội vàng đuổi đến cửa vào tế đàn. Nơi đó đứng vững hai pho tượng ác quỷ cao đến mấy chục trượng, đều là dáng vẻ mặt xanh nanh vàng. Một người cầm đao, một người cầm côn.
“Nơi này chính là lối vào Thiên Quỷ đàn.” Tuyết Khỉ La dừng lại, đưa tay chỉ vào bên trong: “Đám người Cửu biểu ca đào mật đạo thông đến phía dưới bức tượng Sâm La Thiên Quỷ Vương chính giữa đàn tế hồn.”
Liễu Vân Mạn chỉ tay vào hai pho tượng ác quỷ: “Hai pho tượng trước cửa này là quỷ gì thế?”
“Hai pho tượng này chính là hai đại hộ pháp của Thiên Quỷ Vương vạn năm trước. Người cầm trường đao là Quỷ tướng Ác Mãn Doanh, người cầm côn là Quỷ tướng Ác Đa Đoan.” Tuyết Khỉ La nhìn hai pho tượng, chậm rãi giải thích: “Năm đó, hai người này đã đi theo Thiên Quỷ Vương nam chinh bắc chiến, tạo ra Sâm La Quỷ Ngục. Nhưng về sau, cả hai đều theo Thiên Quỷ Vương phi thăng liên minh tu tiên.”
Liễu Vân Mạn nhẹ gật đầu. Những gì Tuyết Khỉ La nói cũng không khác gì tư liệu nàng tra được từ thư viện hoàng triều.
“Chúng ta mau vào đi. Nếu để bọn họ chạy trốn, sau này Tuyết gia ta cũng khó mà bình an.” Tuyết Khỉ La quả thật có chút vội vàng. Trước đó, nàng cũng chỉ muốn lợi dụng Liễu Vân Mạn và Liễu Mộng đuổi những người kia đi mà thôi, bây giờ lại dính vào chuyện này.
Bất luận là Vạn Hỏa Giáo hay là Phiếu Miểu tiên môn, Vạn Quỷ quật của nàng đều đắc tội không nổi.
Tuy nhiên, khách quan mà nói, Vạn Hỏa giáo tro tàn lại cháy hiển nhiên không phải là đối thủ của Phiếu Miểu tiên môn như mặt trời ban trưa. Cho nên, Tuyết Khỉ La mới chọn đứng về phía Phiếu Miểu tiên môn, chỉ là nàng hơi hoài nghi thực lực của hai vị tiên tử trước mắt.
Liễu Vân Mạn không rảnh suy đoán chút tính toán nhỏ nhặt của Tuyết Khỉ La. Cho dù biết, nàng cũng chẳng để ý. Mặc kệ là tu tiên giới hay là trái đất, muốn tất cả mọi người phục tùng mình vốn có chút không thực tế. Có thể lợi dụng lẫn nhau mới là quan hệ hợp tác vững chắc.
“Nếu hai vị tiên tử có thể bắt được Cửu biểu ca, còn có những người trong Ma giáo, không biết các ngươi sẽ xử trí bọn họ như thế nào?” Trên mặt Tuyết Khỉ La hiện lên vẻ lo lắng, hỏi dò Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn biết nàng muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Tất cả những người có liên quan đến Vạn Hỏa giáo đều sẽ được đưa đến Lam Kinh, giao cho Cơ nữ hoàng xử lý. Nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta bắt được người về, ta cam đoan Vạn Quỷ quật sẽ không bị liên can.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận