Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3290: Nhân sinh có đôi khi là như thế

“Vậy chúng ta đành phải tìm cách khác.”
Hoa Ánh Lục đành phải lắc đầu, biểu hiện vô cùng tiếc nuối.
Tô Bối Bối ngược lại không nghĩ đến đối phương nhanh như thế đã nhận sợ, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Các ngươi từ bỏ sao? Chẳng lẽ các ngươi không có ý định sử dụng thủ đoạn cứng rắn?”
“Như vậy là được rồi.” Hoa Ánh Lục cười khổ một tiếng: “Ta đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Hạ Thiên, cũng không muốn mang về cho Hoa Thần giáo một đối thủ cường đại đến vậy. Trước kia ta cũng đã nói, thật ra chúng ta không có ác ý mà.”
“Cái này mà không có ác ý?” Tô Bối Bối hiển nhiên không tin, chỉ vào người nằm đầy đất.
Hoa Ánh Lục giải thích: “Cũng không còn cách nào. Sự hiện hữu của chúng ta tạm thời không thể để cho người bình thường biết được. Bọn họ cũng chỉ bất tỉnh mà thôi, sau một tiếng sẽ tỉnh lại, không còn nhớ chuyện xảy ra, cũng không tạo thành bất cứ vấn đề gì cho cơ thể.”
“Nếu đã không có ác ý, chúng ta tìm chỗ khác để thương lượng.” Tô Bối Bối có chút hứng thú với Hoa Thần giáo, chủ động đưa ra lời mời với Hoa Ánh Lục.
Hoa Ánh Lục do dự một chút, sau đó nhìn thoáng qua hai người đội nón lá vành trúc đứng đằng sau.
“Được.” Một người râu bạc trắng lạnh nhạt đáp.
Tô Bối Bối không muốn mang ba người có thân phận quỷ dị đi rêu rao khắp nơi. Nàng trực tiếp dẫn bọn họ đến tầng cao nhất cao ốc Thần Y.
“Khí tức nơi này thật phức tạp.” Hoa Ánh Lục vừa mới tiến vào đã cau mày: “Giống như chiến trường thần ma, vô cùng hung lệ, nhưng lại bị một luồng khí tức cường đại khác trấn trụ.”
Tô Bối Bối nói: “Bởi vì thường xuyên có người đến nơi này gây chuyện. Tối hôm qua còn đánh rơi mấy tên ngu ngốc nữa.”
“Nói như vậy, khí tức trấn áp hết thảy là của Hạ Thiên?” Hoa Ánh Lục thở dài, hơi nghi hoặc một chút: “Rốt cuộc hắn là ai vậy? Ta thật sự nhìn không thấu.”
“Nhìn không thấu là được rồi.” Tô Bối Bối lười pha trà, đi thẳng đến tủ lạnh, sau đó quay đầu lại hỏi: “Các ngươi uống gì?”
Hoa Ánh Lục sửng sốt một chút rồi đáp: “Cho ta chai trà xanh là được.”
Hai người đội nón lá vành trúc kêu lên: “Cocacola ướp lạnh.”
Bốp bốp bốp.
Tô Bối Bối từ trong tủ lạnh lấy ra ba chai nước uống, cũng lười đưa đến, trực tiếp ném thẳng cho ba người.
Ba người Hoa Ánh Lục nhẹ nhõm tiếp nhận, cũng không có cảm giác gì không ổn.
“Thật ra, ta cũng không biết quá nhiều về tiểu thư của các người.” Tô Bối Bối cầm một chai sữa chua, quay lại ghế salon, trực tiếp thừa nhận: “Lúc đó, ta được truyền tống lên thuyền, vừa lúc nghe được nàng ấy đang thương lượng với một nam nhân kế hoạch bỏ trốn. Ta thấy bọn họ đáng thương quá, cho nên đã đồng ý giúp bọn họ.”
Hoa Ánh Lục hỏi: “Tô tiểu thư có biết nam nhân bỏ trốn cùng tiểu thư chúng ta tên gì không? Bọn họ dự định đi đâu?”
“Không biết, ta cũng không hỏi nhiều.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Nhưng nam nhân đó nhìn rất đẹp trai, còn lại thì ta không rõ, khả năng không giúp đỡ được các người.”
“Tiểu thư của chúng ta là Thánh nữ Hoa Thần giáo. Cho dù nàng từ bỏ truyền thừa Hoa Thần giáo, hồn ấn trong cơ thể nàng cũng vô pháp che giấu.” Hoa Ánh Lục chân thành nói: “Chỉ cần Tô tiểu thư phối hợp một chút, để chúng ta dùng Thần khí trong giáo rút từ trong trí nhớ và hồn phách của ngươi ấn ký của nam nhân kia, chúng ta có thể điều tra được hành tung của bọn họ.”
“Điều này ta không thể đồng ý được.” Tô Bối Bối lắc đầu, cũng không phải vì nàng muốn bảo vệ vị tiểu thư kia. Dù sao bọn họ cũng chẳng quen biết, mà bởi vì nàng không có khả năng vì chuyện như thế này mà để cho người địch bạn không biết tiến vào trí nhớ và hồn phách của nàng.
Hoa Ánh Lục cũng biết yêu cầu này hơi quá, nhưng nàng tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác, đành phải tiếp tục khuyên: “Tô tiểu thư, ta biết yêu cầu này hơi có chút ép buộc, nhưng trên người tiểu thư chúng ta có thứ rất quan trọng. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng sẽ nguy hại đến hàng vạn tính mạng người vô tội.”
“Thứ gì?” Tô Bối Bối không nhịn được liền hỏi.
Hoa Ánh Lục lắc đầu: “Điều này thứ cho ta không thể nói.”
“Các ngươi không nói ra tin tức quan trọng, ta thật sự khó mà đồng ý.” Tô Bối Bối lạnh nhạt từ chối.
Hoa Ánh Lục hơi bất mãn hỏi ngược lại: “Vậy vì sao lúc đó ngươi lại dứt khoát đồng ý giúp bọn họ chứ?”
“Lúc đó ta giúp bọn họ chỉ là nhất thời hứng khởi.” Tô Bối Bối thuận miệng giải thích: “Hơn nữa cũng chẳng có điều gì quanh co cả, chỉ cần thay thế nàng ấy ngồi trong phòng là được, nào giống như các người bây giờ, nào là hồn phách nào là ký ức, nghe giống như muốn giải phẫu ta ra vậy.”
“Nhân sinh có đôi khi là như thế.” Hoa Ánh Lục dường như hơi có chút cảm khái: “Khi phạm sai lầm, chỉ là nhất thời sảng khoái mà thôi, nhưng muốn bù đắp lại lại muôn vàn khó khăn.”
Tô Bối Bối lại có suy nghĩ khác: “Mặc dù khi đó ta quả thật có chút qua loa, nhưng đúng hay sai còn chưa nhất định, các ngươi chưa chắc là người tốt lành gì.”
“Thế giới này nào có người tốt người xấu rõ ràng chứ.” Hoa Ánh Lục cười khổ: “Nếu Tô tiểu thư không muốn hỗ trợ, chúng ta cũng đành nghĩ cách khác mà thôi.”
“Cách gì?” Tô Bối Bối ăn xong sữa chua, có chút nhàm chán nói: “Không phải các ngươi muốn giở trò gì chứ?”
Hoa Ánh Lục lắc đầu: “Không, chúng ta sẽ trực tiếp quay về Hoa Thần giáo phục mệnh, để giáo chủ xuất mã.”
“Giáo chủ của các ngươi rất lợi hại?” Tô Bối Bối hỏi.
“Đây không phải vấn đề lợi hại hay không.” Hoa Ánh Lục nặng nề nói: “Giáo chủ chúng ta không phải người. Nếu ông ấy hiện thế, đoán chừng người mặt đất các ngươi sẽ gặp nạn. Chết bao nhiêu người ta cũng không rõ.”
Tô Bối Bối nghe được một từ ngữ rất lạ: “Người mặt đất?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận