Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2621: Nếu thực sự có nhà lầu cao ốc thì còn cần tu hành làm gì?

Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lão đạo sĩ kia, không khỏi dừng bước chân lại.
“Hả, lão đạo trưởng biết An Tâm Quán sao?” Thạch Thuần trái lại rất vui mừng, thế thì không cần phải đi tìm lung tung nữa.
Lão đạo sĩ mỉm cười, vẻ mặt hiền từ nói: “Lão đạo tất nhiên biết chứ, lão đạo có quan hệ nhiều năm với quán chủ Khâu đạo trưởng của An Tâm Quán, lần này cũng vì nhận được lời mời của hắn qua đây làm khách.”
“Xin hỏi lão đạo trưởng này?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn lão đạo trưởng, không khỏi lên tiếng hỏi thân phận hắn.
Lão đạo trưởng thu hồi phất trần ở cổ tay, mỉm cười hét to một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn, sau đó nói: “Lão đạo là quán chủ Cố Thanh Nham của Thanh Ngưu Cung tại Kỳ Sơn, các ngươi gọi ta Cố lão đạo là được, đây là đồ nhi nhỏ nhất của ta, tên Tiểu Thiền.”
“Đến đây, tham kiến hai nữ bồ tát đi.”
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt ngượng ngùng núp sau lưng lão đạo sĩ, chỉ dám thập thò liếc trộm Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần.
“Ấy, tiểu đạo sĩ trông đáng yêu thế, bao tuổi rồi?” Thạch Thuần tiến lên hai bước muốn trêu chọc đứa nhỏ này, kết quả vừa đến gần tiểu đạo sĩ này bỗng dưng nhe răng làm mặt quỷ với Thạch Thuần.
“Ha ha, vị cô nương này, chắc là ngươi dọa sợ hắn rồi.” Cố lão đạo ôm tiểu đạo sĩ vào trong lòng, mỉm cười giải thích: “Từ sau khi hắn được sinh ra đã ở trong đạo quán, trước giờ chưa từng ra ngoài chưa từng gặp người, cho nên cực kỳ nhát gan, mong hai vị thứ lỗi.”
“Không sao, là ta có chút mạo phạm.” Thạch Thuần thè lưỡi, hơi ngượng ngùng nói.
Cố lão đạo khách sáo lại không bất lịch sự hỏi: “Không biết hai vị cô nương xưng hô sao nhỉ?”
“Ta là Ninh Nhụy Nhụy, đây là em gái ta Thạch Thuần.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức giới thiệu bản thân và Thạch Thuần.
“Thì ra là Ninh cô nương và Thạch cô nương.” Cố lão đạo chậm rãi tiến lên sóng vai với Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy, “Hai vị cô nương theo ta cùng đến An Tâm Quán đi.”
Ninh Nhụy Nhụy vừa cười vừa nói: “Là chúng ta phiền lão đạo trưởng dẫn đường.”
“Cô nương khách sáo rồi.” Cố lão đạo dẫn đầu, thuận miệng hỏi: “Không biết tại sao hai vị muốn đến An Tâm Quán nhỉ?”
“Nhận phó thác của người khác, đưa đồ tới An Tâm Quán.” Ninh Nhụy Nhụy hàm hồ trả lời.
Mặc dù vẻ mặt Cố đạo trưởng xuất hiện nét nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm, dù sao cũng là việc của người khác, hắn cười nói: “Tầm sáu bảy mươi năm trước An Tâm Quán còn nổi tiếng, có điều sau khi trải qua một vài biến cố liền lụi bại, chỉ có những người tu đạo như chúng ta còn nhớ, người bình thường đã sớm quên rồi, cho nên các ngươi tìm thôn dân hỏi thăm cũng không có kết quả đâu.”
“Vậy cũng có chút kỳ lạ.” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu, “Theo lý thuyết nếu như An Tâm Quán ở gần đây, vậy thì người trong quán cũng phải cần củi gạo dầu muối sống qua ngày chứ, không có đạo lý không giao tiếp với thôn dân gần đó?”
“Bởi vì trong mắt thôn dân gần đây nó không gọi là An Tâm Quán.” Cố lão đạo cười giải thích, “Vào ba mươi năm trước, địa phương muốn tích hợp khai thác ngành du lịch, thế là đã thống nhất quy hoạch tất cả đạo quán, chùa viện quanh đây, vì để thuận tiện quản lý nên đều thuộc về dưới trướng Trùng Dương Cung.”
“Ví dụ như An Tâm Quán đã thành Nghênh Tiên Điện trong mười tám điện Nam Lộc của Trùng Dương Cung.”
“Ba mươi năm qua đi, ngươi nói An Tâm Quán đương nhiên không có ai biết, nếu như ngươi nói là Nghênh Tiên Điện thì đảm bảo có người biết.”
“Hóa ra trong đó còn có nhiều chuyện xưa như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, không quan tâm nói: “Quả nhiên thế sự xoay vần, ta nghe nói hình như An Tâm Quán rất nổi tiếng vào trăm năm trước.”
“Đâu phải chỉ nổi tiếng, mà còn như sấm bên tai.” Cố lão đạo ngước mắt nhìn phương hướng trước mặt, không khỏi cảm khái nói: “Năm đó An Tâm Quán là thánh địa trong tu hành của thế hệ ta, bất kể là Khâu quán chủ hay là lão quán chủ tiền nhiệm, cả hai đều là cao nhân tu đạo nổi danh một thời.”
“Đáng tiếc.”
“Vậy trong An Tâm Quán có một vị đạo trưởng họ Cát không?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi.
“Họ Cát sao?” Cố lão đạo ngây người một lúc, gương mặt tỏ vẻ cho dự, “Vị này lại chưa từng nghe qua, chờ đến An Tâm Quán cô nương có thể đích thân hỏi Khâu quán chủ.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không nghĩ nhiều, suy cho cùng lúc Cát đạo trưởng ở An Tâm Quán là vào trăm năm trước, sau đó không lâu liền tiến vào bí cảnh dưới biển, mà vị Cố đạo trưởng trước mặt chỉ tầm bảy mươi tuổi, chưa từng nghe cũng là điều bình thường.
Lại đi một lúc nữa, rẽ mấy khúc cua, Cố lão đạo bỗng dưng giơ tay chỉ vào một hướng: “Ở ngay đằng trước kia.”
“Chính là căn phòng nhỏ tương đối rách nát đó sao?” Thạch Thuần giương mắt nhìn, có vẻ thất vọng nói: “Hình như không phải nơi ở của cao nhân gì đó.”
“Ha ha, Thạch cô nương nói sai rồi.” Cố lão đạo mỉm cười, giải thích: “Cao nhân trong tu đạo sẽ không để ý ăn mặc, nếu như thật sự ở nhà lầu cao ốc, vậy còn tu hành cái gì?”
Thạch Thuần không cho là đúng đối với quan điểm của Cố lão đạo: “Cao nhân chân chính dù ở bất cứ đâu cũng chẳng sao.”
“Không ngờ Thạch cô nương vậy mà thông minh như thế, ngược lại lão đạo ta tin tưởng điều đó.” Cố lão đạo bất ngờ nhìn Thạch Thuần, không khỏi tán thưởng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận