Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3956: Cho tất cả mọi người nhìn thấy bại tướng ngươi

“Thế thì còn nói mấy lời vô dụng làm gì? Trực tiếp đến đi.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói. Hắn chỉ vào Bá Hỏa Thần: “Ta cũng muốn biết Độ Kiếp Kỳ ngươi có phải trộn lẫn nước hay không.”
“Ha ha, tiểu tử, ta chẳng những đánh bại ngươi mà còn muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy bại tướng ngươi.”
Con ngươi Bá Hỏa Thần đảo một vòng, bỗng nhiên nghĩ ra một ý định không tồi.
Tiếp theo, tiểu thiên địa đầy lửa mà bọn họ đang đứng trong nháy mắt trở nên trong suốt. Chẳng những người xung quanh nhìn thấy, thậm chí người ở ngoài ngàn dặm cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hai người chiến đấu nghiễm nhiên được phát sóng trực tiếp.
“Bọn họ đang ở đó?”
Quả nhiên, A Cửu nhanh chóng nắm bắt được tung tích của Hạ Thiên và vị thần tướng kia. Nàng đưa tay chỉ về một hướng nào đó.
“Để ta đi giúp hắn.”
Lam Y Nhân lòng nóng như lửa đốt, cũng không suy nghĩ nhiều, bay thẳng đến.
Đáng tiếc, vừa mới đến gần, nàng đã bị một bức tường vô hình ngăn lại, hoàn toàn không đến gần được.
“Ngươi đừng qua đó, vô dụng thôi.”
A Cửu rất nhanh phát hiện được mánh khóe. Nàng giải thích với những người khác: “Hạ Thiên hẳn bị người kia mang vào một tiểu thiên địa. Chúng ta chỉ nhìn được, nghe được mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghiến răng, tức giận nói: “Tên thần tướng kia rõ ràng muốn chúng ta tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên bị đánh bại, từ đó đả kích lòng tin của chúng ta.”
“Ta không tin Hạ Thiên sẽ bại.”
Tô Bối Bối nghiêm túc nói.
A Cửu lạnh giọng phân phó: “Vậy chúng ta cứ ngồi im quan sát. Nếu tình huống không ổn, chúng ta sẽ có cách giải quyết khác.”

Kiếp Hỏa Địa Ngục.
Âm thanh bên ngoài tất nhiên cũng có thể truyền vào. Hạ Thiên và Bá Hỏa Thần đều có thể nghe được rõ ràng.
“Đây đều là nữ nhân của ngươi?” Bá Hỏa Thần mỉm cười đánh giá đám người A Cửu.
“Bọn họ đều có thể xưng là tuyệt sắc. Nghĩ không ra tiên khí chi địa này lại có nhiều lô đỉnh tuyệt hảo như vậy. Đúng là đáng tiếc.”
“Đúng vậy, các nàng đều là nữ nhân của ta.”
Hạ Thiên thành thật nói: “Nếu ngươi để ý các nàng, sẽ chỉ làm cho ngươi chết thảm hại hơn mà thôi.”
“Ha ha, ta không có hứng thú đối với nữ nhân.”
Bá Hỏa Thần cười nhạo một tiếng, có chút trào phúng: “Điều duy nhất khiến cho ta cảm thấy hưng phấn chính là óc của các nàng, còn có óc của ngươi. Hết thảy mỹ vị khác đều không thể so sánh với óc. Óc cường giả, óc mỹ nhân, nghĩ đến thôi đã cảm thấy hưng phấn rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi chẳng những ngu mà còn vô cùng biến thái.”
“Ngươi muốn nói sao thì nói, bổn thần không quan tâm đánh giá của người khác.”
Gương mặt Bá Hỏa Thần tràn ngập ý cười điên cuồng, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Chuyện mà ta muốn làm bây giờ chính là chiến thắng ngươi, sau đó hưởng thụ óc của ngươi.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Chuyện mà ta muốn làm bây giờ chính là xử lý ngươi.”
“Tới đi, đánh đi.”
Chiến ý Bá Hỏa Thần như sấm, toàn thân trên dưới dấy lên liệt hỏa hừng hực: “Chúng ta đánh một trận cho thống khoái, như thế nào?”
Hạ Thiên phát hiện mình chẳng có khẩu hiệu gì ngưu bức, chỉ bóp nắm tay: “Vậy thì đến đi.”
Bá Hỏa Thần hưng phấn không thôi, tự giới thiệu bản thân: “Bổn thần tướng tên Hỏa Tông Tuyệt, xưng hào Bá Hỏa, đến từ Hỏa Không Giới liên minh tu tiên, bây giờ ta là thần tướng tiên phong dưới trướng Võ La Thần Quân.”
“Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội được nổi tiếng trong sổ chiến đấu lịch sử tu tiên, mau xưng tên ra.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?”
Bá Hỏa Thần bĩu môi cười một tiếng: “Cái tên bình thường chẳng có gì lạ, cũng chẳng có chút đặc sắc.”
Hạ Thiên thuận miệng trả lời: “Tên của ngươi nghe lòe loẹt quá, ngoại trừ chiếm chỗ trên bia mộ thì chẳng còn có chút ý nghĩa nào.”
“Ha ha, ngươi chết cho bổn thần đi.”
Bá Hỏa Thần nắm chặt nắm đấm vọt đến trước mặt Hạ Thiên, song quyền oanh ra.
“Người chết chính là ngươi.”
Hạ Thiên vận mười hai phần khí lực, bóp quyền nghênh tiếp.
Bành.
Một chùm lửa bao trùm Hạ Thiên.
“A!”
Bên ngoài tiểu thiên địa, đám người Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được kêu lên sợ hãi, lo lắng cho Hạ Thiên không thôi.
A Cửu chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, trong lòng giống như có từng đợt sóng lớn nổi lên nhưng nàng vẫn chỉ cắn răng không nói.
Cũng may, giọng nói của Hạ Thiên rất nhanh vang lên.
“Ngươi đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới có lửa.”
Hạ Thiên khó chịu từ trong lửa vọt ra, cầm một cây ngân châm đâm tới Bá Hỏa Thần.
Chỉ thấy hỏa diễm đầy trời đột nhiên thay đổi hướng, theo ngân châm của Hạ Thiên cuốn lên, như một con hỏa long nhào về phía Bá Hỏa Thần.
“Có chút thú vị.”
Bá Hỏa Thần nhếch miệng mỉm cười, nói với Hạ Thiên: “Thể chất của ngươi hẳn có thuộc tính Hỏa, nhưng vẫn chưa được kích phát, hoặc nói cảnh giới không tới, không biết vận dụng như thế nào, thật sự đáng tiếc.”
“Bớt nói nhiều đi, tiếp đây.”
Hạ Thiên vận Hỏa Long Quyền, một nắm đấm khác đã đánh tới.
“Đến rồi à?”
Bá Hỏa Thần chỉ khoát tay một cái, bóp nát hỏa long.
Đối mặt với nắm đấm của Hạ Thiên, hắn siết bụng ưỡn ngực nghênh đón.
“Dùng tất cả khí lực của ngươi đi, đánh thật mạnh vào.”
Bá Hỏa Thần cuồng tiếu: ‘Càng hung ác, bổn thần lại càng hưng phấn.”
Bành.
Một quyền này, sức mạnh của nó thiếu chút nữa chấn nát tiểu thiên địa.
Tuy nhiên, Bá Hỏa Thần chỉ thối lui một hai bước, thần thái vẫn như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận