Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3940: Dã nhân từ đâu đến

“Ngươi là dã nhân từ đâu đến?”
Isabella cũng không trốn nữa, nhảy ra, lạnh lùng trào phúng: “Tại sao lại làm ra chuyện không có nhân tính như thế?”
“Bổn tướng không phải người, mà là thần.”
Nam nhân lông mày lửa mỉm cười, lộ ra hàm răng màu đỏ, thâm trầm nói: ‘Huống hồ, trong mắt bổn tướng, các ngươi chẳng qua chỉ là sâu kiến biết nói chuyện mà thôi. Có thể làm thức ăn cho ta đã là phúc khí tam sinh các ngươi rồi.”
Mặc dù Isabella vừa mới chạy đến nhưng nhìn thấy việc ác của người này, không khỏi lạnh lùng nói: “Bây giờ ta giết ngươi cũng là phúc khí của ngươi đấy.”
Gương mặt nam nhân lông mày lửa lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi tu hành mới mấy năm mà đã khoác lác như thế. Ngươi hãy làm nguyên liệu nấu ăn cho bổn tướng đi.”
Nói xong, hắn ta chỉ ngón giữa và ngón trỏ đâm thẳng vào trán Isabella.
“Hừ.”
Isabella hừ nhẹ một tiếng, thân hình trong nháy mắt vọt đến trước mặt nam nhân lông mày lửa, lòng bàn tay sáng lên hàn mang hướng thẳng vào cổ họng đối phương.
Tốc độ nàng vô cùng nhanh, giống như một cái bóng, từ ra tay đến thu chiêu, thậm chí ngay một giây cũng chưa đến.
Từ cái ngày nàng trở thành sát thủ, tốc độ chính là đại sát khí của nàng.
Trong kiếp sống hơn mười năm làm nghề, nàng đã gặp được vô số đối thủ mạnh hơn mình, vô số mục tiêu khó chơi, nhưng tất cả đều bại dưới tốc độ siêu tuyệt của nàng.
Nhất là sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt xương, tăng lên Độ Kiếp Kỳ, tốc độ của nàng đã tiến vào cảnh giới khó mà tin được.
Có thể nói, ngoại trừ Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã, không có ai có thể nhanh hơn nàng.
Mà nhanh hơn nàng lại không có kinh nghiệm giết người phong phú như nàng. Cho dù là Hạ Thiên, giết người cũng chưa chắc nhiều bằng nàng.
Đối với người lai lịch không rõ trước mắt, nàng cảm nhận được một khí tức không rõ, cho nên nhất định nàng phải tốc chiến tốc thắng, mau chóng bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Cho dù giết nhầm, cũng chỉ có thể đổ cho việc hắn ta không may mắn. Huống chi, chỉ dựa vào hành vi lạm sát kẻ vô tội của hắn ta vừa rồi, nàng không có khả năng giết nhầm được.
Phốc.
Một giây qua đi, uy lực một chiêu này của Isabella mới hiển hiện ra, cổ họng nam nhân lông mày lửa bị cắt một đường, máu tươi bắn tung tóe.
Isabella mặt không thay đổi thu lại chủy thủ, quay người chuẩn bị chạy đi.
“Vị tiên tử này, ngươi đang làm cái gì thế?”
Nhưng vừa mới đi được hai bước, đằng sau lưng của nàng vang lên một âm thanh hơi tức giận.
“Ngươi không có việc gì?”
Isabella quay lại, đột nhiên phát hiện nam nhân lông mày lửa vẫn bình yên vô sự, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Nam nhân lông mày lửa nhe răng cười: “Cảnh giới của ngươi không thấp, đáng tiếc vì sao linh khí và pháp lực lại yếu như vậy? Đúng là đáng tiếc.”
Phốc.
Giọng nói bị cắt ngang, cổ họng và tim của hắn ta đồng thời đều chịu một đao, máu tươi một lần nữa dâng trào.
“Ngươi là ai?”
Isabella thu hồi chủy thủ, cổ họng và tim của nam nhân lông mày lửa trong chớp mắt khôi phục lại nguyên trạng.
“Ta tên Bá Hỏa, thần tướng đến từ Ma La Giới liên minh tu tiên, tu vi Độ Kiếp Kỳ.”
Nam nhân lông mày lửa mỉm cười giễu cợt, dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói: “Đối với tu tiên giả ở cái nơi tiên còn bỏ này mà nói, bổn tướng chính là thần. Bây giờ ngươi quỳ xuống tham bái vẫn còn kịp.”
“Ngươi Độ Kiếp Kỳ thì thế nào?”
Mặc dù ánh mắt Isabella hiện lên sự kinh nghi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: “Ta cũng là Độ Kiếp Kỳ, cái gì mà thần hay không thần. Người tự xưng là thần trước giờ không phải thứ gì tốt.”
“Khinh nhờn thần minh, đúng là khó mà tha thứ.”
Nam nhân lông mày lửa hơi chút thất vọng lắc đầu: “Còn nữa, ngươi đừng dùng từ cũng. Ngươi không phải Độ Kiếp Kỳ. Không, chút cảnh giới đó của ngươi hoàn toàn không xứng gọi là Độ Kiếp Kỳ.”
Isabella lười nói nhảm, xiết chặt chủy thủ trong tay, một lần nữa vọt đến trước mặt nam nhân lông mày lửa.
Lần này, tốc độ càng nhanh hơn.
Bên trên chủy thủ bám vào từng sợi linh khí, nàng sử dụng công pháp học được từ Nguyệt Thanh Nhã.
“Thần Mang Trảm Nguyệt.”
Một luồng bạch mang như mây hoành không xuyên thấu cơ thể nam nhân lông mày lửa.
“A, công pháp này không tệ lắm. Đáng tiếc, uy lực quá yếu.”
Nam nhân lông mày lửa cúi đầu nhìn vết thương, không mặn không nhạt bình tĩnh nói: “Đáng tiếc, chỉ là công pháp Kim Đan Kỳ, hoàn toàn vô dụng đối với bổn tướng.”
“Thần Mang Toái Nguyệt.”
Isabella cau chặt mày, biến thành tật ảnh, nhanh chóng chém vào người nam nhân lông mày lửa.
“Độ Kiếp Kỳ của ngươi không khỏi có tiếng mà không có miếng.”
Mặc dù thân hình nam nhân lông mày lửa vỡ thành vô số tàn phiến, nhưng âm thanh vẫn trào phúng như cũ: “Là do Phù Diêu Tiên Tử không truyền lại công pháp Độ Kiếp Kỳ, hay là đám tu tiên giả các ngươi quá phế vật.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Trong lòng Isabella dâng lên một cảm giác không ổn.
Nam nhân lông mày lửa trước mắt quá mức quỷ dị. Nàng dùng sáu bảy phần thực lực nhưng không hề thương tổn được hắn ta mảy may.
Lần trước nàng bất lực như vậy là khi đối mặt với Hạ Thiên.
Chẳng lẽ Độ Kiếp Kỳ trên trái đất và Độ Kiếp Kỳ ở liên minh tu tiên chênh lệch lớn đến như vậy sao?
“Phi Tuyết, Liên Nguyệt.”
Isabella quyết định nhanh chóng, lập tức ném con dao trong tay ra.
Chỉ thấy chủy thủ lóe lên, kéo ánh sáng như một sợi dây, trói chặt nam nhân lông mày lửa.
Không khí trong phạm vi mấy chục mét cũng nhanh chóng lưu chuyển, không bao lâu sau tạo thành một vòng xoáy linh khí, vặn nam nhân lông mày lửa thành bánh quai chèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận