Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1724. Bom hỏng

Thấy bàn tay trắng nõn của Thạch Thuần muốn chạm lên đùi mình, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện nàng không cách nào né tránh được, nhất thời có chút buồn bực, chẳng lẽ nàng sắp bị một nữ nhân phi lễ sao?
Nhưng một giây sau, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện nàng không có bị phi lễ, bởi vì cơ thể của nàng đột nhiên cử động, lách mình tránh ra.
"Nè, Thuần Thuần, ngươi đừng có chiếm tiện nghi của ta!" Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với Thạch Thuần.
"Anh rể à, ngươi đừng oan uổng ta như vậy chứ, ta nào có chiếm tiện nghi của ngươi đâu?" Thạch Thuần không phục.
"Tiểu muội chân dài là của ta, chân của nàng cũng là của ta, ngươi sờ chân nàng ấy tức là chiếm tiện nghi của ta." Hạ Thiên đáp một cách hùng hồn.
"Cái gì chứ, anh rể, ngươi quá nhỏ mọn rồi." Thạch Thuần bĩu môi, "Hừ, chờ sau này ta quen biết Chân Dài tỷ tỷ, hai chúng ta cùng nhau đi chơi, ta thích sờ lúc nào thì sờ."
Thạch Thuần quay đầu nhìn Ninh Nhụy Nhụy rồi cười hì hì: "Xin chào Chân Dài tỷ tỷ, ta là Thạch Thuần, thạch trong thạch đá, thuần trong đơn thuần, ngươi tên là gì...... Không đúng, hình như ta đã nhìn thấy ngươi rồi thì phải...... A, đúng rồi, Chân Dài tỷ tỷ, có phải ngươi tên là Ninh Nhụy Nhụy không? Ngươi chính là thần thoại thể dục trong truyền thuyết, đúng không? Ai, anh rể, ánh mắt của ngươi thật đúng là không thể nói nổi, loại mỹ nữ tỷ tỷ cực phẩm như vậy mà cũng có thể tìm ra......"
Thạch Thuần rất hưng phấn, lập tức lảm nhảm đủ thứ, quần chúng đứng xem không khỏi kinh ngạc nhìn đám người Hạ Thiên, mà nữ nhân ôm bom kia không thể nhịn được nữa, nàng muốn kích bom nổ tung!
"Đủ rồi, các ngươi chết hết cho ta!" Nữ nhân kia nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp đó đột nhiên ấn xuống kíp nổ.
"A......" Bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi, không ít người lập tức ôm đầu ngồi xuống, mặc dù bọn hắn biết nếu bom nổ thật thì động tác này chẳng có tác dụng gì, nhưng bản năng cầu sinh đã điều khiển bọn hắn làm như vậy.
Nhưng tiếng nổ trong dự đoán cũng không có vang lên, vài giây sau, tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ nhân kia, chỉ thấy nàng ta liên tức ấn xuống kíp nổ, sắc mặt hoang mang và bối rối.
"Nè, đồ đần xấu xí, chớ có ấn nữa, bom đã hư rồi, ngươi có làm thế nào thì cũng vô dụng thôi." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Không, không thể nào! Làm sao mà bom có thể hư được......" Nữ nhân kia thở hổn hển, sau đó nàng ta đột nhiên ngồi xổm xuống, cởi quần áo trên người nam nhân đã chết kia, tiếp đó đám người lại kinh hô một tiếng, bởi vì bọn hắn thật sự thấy được một quả bom!
Rõ ràng, chuyện mang bom là có thật, mà sở dĩ quả bom không phát nổ, xem ra là thật sự bị hư.
"Mau bắt lấy nàng ta!" Có người phản ứng lại, vài nam nhân vọt tới nữ nhân kia.
Nhưng động tác của bọn hắn không đủ nhanh.
Vì một bàn chân thon dài đã đá vào người nữ nhân kia khiến nàng ta ngã lăn trên mặt đất, nữ nhân ôm bom kêu một tiếng đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.
"Đừng có quấy rầy ta trò chuyện với Chân Dài tỷ tỷ!" Một giọng nói bất mãn vang lên, người nói chuyện chính là Thạch Thuần, nàng tung một cước gạt ngã nữ nhân kia, sau đó lập tức trở lại bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy.
"Chân Dài tỷ tỷ, ta nói cho ngươi biết, anh rể của ta là người rất không đáng tin cậy. Hắn có rất rất nhiều vợ nhỏ, mỗi người đều rất đẹp, đặc biệt là ngực đều lớn hơn ngươi. Ngươi ở với hắn không có tiền đồ đâu, chi bằng ngươi đi theo ta đi, hai ta cùng chơi......" Thạch Thuần ngang nhiên công khai đào góc tường ngay trước mặt Hạ Thiên, kết quả có thể tưởng tượng được.
"Ai da......" Thạch Thuần sợ hãi kêu lên, "Anh rể, tại sao ngươi lại đánh ta? Nếu ngươi lại đánh ta, coi chừng sau này ta không làm vợ nhỏ của ngươi nữa!".
Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy rất đau đầu, đây là chuyện lung tung rối loạn gì vậy, rốt cuộc thì cô nàng Thạch Thuần kia là em vợ hay vợ nhỏ của Hạ Thiên?
"Tiểu muội chân dài, Thuần Thuần là một kẻ lừa gạt, ngươi đừng nghe lời của nàng ấy." Hạ Thiên cười hì hì, sau đó nhìn Thạch Thuần, "Thuần Thuần, ngươi đi lừa gạt người khác đi, đừng đến chỗ ta lừa gạt Tiểu muội chân dài. Tiểu muội chân dài rất ngốc, rất dễ dàng bị mắc lừa."
Ninh Nhụy Nhụy lại muốn đánh người, tên lưu manh này lại gián tiếp ghét bỏ nàng ngực nhỏ!
A Cửu càng muốn điên hơn, người trong nhà tên khốn kiếp này đều không có ai bình thường, tiểu nha đầu Thạch Thuần đó cũng rất không bình thường!
Yến hội ở lầu hai rất hỗn loạn, sau khi phát hiện có bom, mọi người nhao nhao chạy xuống dưới, một lúc sau thì nơi này đã không còn ai, ngoại trừ Trần Long, Hạ Nhã thì cũng chỉ còn Tôn Vân lên đây với Thạch Thuần.
Hạ Nhã đang gọi điện thoại báo cảnh sát, loại chuyện này đương nhiên vẫn để cảnh sát tới xử lý thì tốt hơn, mà lúc này Trần Long cũng đi tới trước mặt Hạ Thiên.
"Hạ thần y, Cửu tiểu thư, Ninh tiểu thư, thật xin lỗi, không ngờ hôm nay sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy. Nếu không bây giờ ta chuẩn bị xe tiễn các vị trở về, lần sau ta sẽ đến nhà xin lỗi." Trần Long hiển nhiên cảm thấy bọn người Hạ Thiên không nên tiếp tục chờ ở đây.
"Tại sao phải trở về chứ?" Thạch Thuần có chút buồn bực, "Anh rể, ta mới vừa tới đây không bao lâu, còn chưa kịp chơi gì đâu, đúng rồi! Ta và Tôn Vân tới đây tìm bạn, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được người đó đâu."
"Vị tiểu thư này là......" Trần Long vừa lên tiếng thì đã bị ngắt lời.
"Ta tên là Thạch Thuần, ta là em vợ của Hạ Thiên, cũng là vợ nhỏ tương lai của hắn, ừm, ta còn muốn ở đây chơi một hồi." Thạch Thuần nói đến đây lại nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy, "Chân Dài tỷ tỷ, chúng ta đi chơi đi? Ngươi ở cùng một chỗ với anh rể cũng sẽ rất nhàm chán, hắn chỉ biết đi mướn phòng với ngươi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận