Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2004. Đội thám hiểm biển sâu

"Chuyện kia, vậy… tốt, tốt, cám ơn Y Tiên tiểu thư, ta đi trước đây." Nữ nhân trung niên vội vàng lôi kéo con gái chuẩn bị rời đi.
"Đại ca ca, cám ơn ngươi." Giọng nói thanh thúy cũng vang lên ngay sau đó, người nói chuyện đương nhiên là cô bé kia, mà đối tượng nàng nói lời cám ơn không ai khác chính là Hạ Thiên.
Trước khi đi, cô bé này nhìn chằm chằm hắn mấy lần, dường như muốn khắc ghi hình dáng của hắn ở trong đầu.
Nhưng bây giờ, Hạ Thiên đã vòng tay ôm cái eo nhỏ của Y Tiểu m: "Vợ Y Y, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?"
"Ngươi muốn đi nơi nào ăn cơm?" Y Tiểu Âm có chút bất đắc dĩ, hắn thật là quá nóng vội, cho người ta một loại cảm giác hắn không phải muốn ăn cơm, mà là muốn ăn người.
"Thật ra ta cảm thấy chúng ta cũng có thể không đi ăn cơm, chúng ta trở về phòng nàng......" Hạ Thiên thật đúng là muốn ăn người.
"Đi thôi, đi ăn cơm nào!" Y Tiểu Âm cắt đứt lời nói của hắn, còn lâu nàng mới để cho gia hỏa ấy được một tấc lại muốn tiến một thước.
Y Tiểu Âm và Hạ Thiên rất nhanh rời đi, hai người không có lái xe, cũng không có mang theo bất cứ ai, chỉ là sánh bước đi trên phố. Mà sau khi hai người rời đi, không chỉ là ở cửa bệnh viện Y Nhân Các, trên mạng cũng bắt đầu truyền bá chuyện mới vừa phát sinh, rất nhiều người bàn tán ầm ĩ, cuối cùng, phần lớn người cho ra một kết luận.
Đó chính là hai mẹ con kia chính là kẻ hát đệm.
Bởi vì mọi người cảm thấy chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý, mà toàn bộ chuyện ấy đều là do Y Tiểu Âm đặc biệt an bài, chính vì để người chồng của mình xuất đạo.
Mặc dù cũng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng vào kết luận đó, nhưng mà suy luận nọ đã được rất nhiều người tán đồng. Có điều rất nhiều người vẫn phát hiện một sự kiện, đó chính là bọn hắn vẫn không biết cuối cùng thì chồng của Y Tiểu Âm có thân phận như thế nào, bởi vì từ đầu đến cuối nàng thậm chí còn chưa từng giới thiệu tên của người nọ là gì.
Mà điều ấy hình như không phải là do nàng quên mất, nó càng giống như là cố ý, có vẻ nàng cũng không muốn để người ta biết chồng nàng tên gọi là gì.
Trong khi Hạ Thiên và Y Tiểu Âm tìm nơi để ăn cơm, một bên khác, Ninh Nhụy Nhụy cuối cùng cũng tới nơi cần đến, đó là một hòn đảo ngoài biển nhìn qua có chút hoang sơ.
Thật ra cướp biển nhìn qua vẫn có rất nhiều, nhưng nhìn lại đa số các nơi đều là tảng đá, cho người ta cảm thấy trống trải, có thể nhìn thấy màu xanh lá cây, rất rất ít, không hề nghi ngờ hòn đảo này không thích hợp để sinh tồn.
Đương nhiên, trên cơ bản cũng có thể xem như là một hòn đảo không người, ít nhất, chắc không có chủ nhân chân chính, mà điều đấy có lẽ là nguyên nhân Elly chọn nơi này làm căn cứ hậu cần.
“Nhìn xem, nơi đó chính là trụ sở tạm thời của chúng ta.” Elly chỉ chỗ cách đó không xa, đó là một khối đá to lớn, mà phía dưới tảng đá, có khe hở rất lớn, chính là một chỗ che mưa trong thiên nhiên: “Chúng ta đi qua trước, chắc mọi người đều ở bên trong.”
Elly dẫn đường ở phía trước, Ninh Nhụy Nhụy bước đi bằng đôi chân dài nghịch thiên theo sau, nàng đã biết bên trong có người, sau khi lăn lộn một hồi với Hạ Thiên, nàng đã có thể thuần thục sử dụng một chút năng lực của người tu tiên, tỉ như dò xét những người khác trên hòn đảo này, xem ra ở tình huống trước mắt, Elly không lừa nàng, tất cả mọi người ở trên đảo, đều ở phía dưới tảng đá lớn kia.
Dưới tảng đá lớn, có mấy lều vải, có lều vải mở ra cũng có nơi đang đóng.
“Tất cả mọi người ra đi.” Elly hô một tiếng, sau đó lại dùng tiếng Anh hô một câu, sau đó, từ trong lều vải đi ra mấy người, mà cộng với ở bên ngoài toàn bộ có bốn người.
Ba nam một nữ, cộng thêm Elly và Ninh Nhụy Nhụy, tất cả có sáu người, ngược lại là vừa vặn ba nam ba nữ.
Ninh Nhụy Nhụy quét mắt bốn người kia, phát hiện chỉ có một người có nét mặt Phương Đông, người ấy rất gầy, vóc dáng rất cao, nhìn qua giống cùng cây trúc, bất quá, so sánh với chiều cao của Ninh Nhụy Nhụy, ngược lại người này cũng không tính là gì.
Còn có một nam nhân khác nhìn qua chắc đến từ Châu u, hắn có mái tóc dài, dáng dấp rất anh tuấn, nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, hắn còn huýt sáo một tiếng, nói một từ đơn, dường như là chỉ mỹ nữ.
Một nam một nữ còn lại, dường như là một cặp, bởi vì bọn hắn cùng nhau đi ra từ trong một lều vải, hai người đều có mái tóc vàng óng, nhưng chênh lệch vóc dáng rất lớn, một người nhìn qua khoảng tầm một mét chín, không khác lắm với Ninh Nhụy Nhụy, mà đổi lại người kia, đoán chừng cỡ một mét sáu, hai người bọn hắn ở cùng một chỗ, có lẽ chính là cái gọi là đôi đũa lệch
Vấn đề duy nhất là, người cao là nữ không phải phải nam, theo lý thuyết, nữ nhân tóc vàng kia cao gần như bằng Ninh Nhụy Nhụy, nhưng nàng lại không có đôi chân dài như Ninh Nhụy Nhụy, nhìn dáng người, mặc dù rất đầy đặn, ăn mặc rất lộ, nhưng tổng thể mà nói, còn kém rất xa nàng.
“Ninh tiểu thư, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là A Mộc, là nhân viên kỹ thuật của chúng ta, hai vị này là Lieza và Terry, bọn hắn rất quen thuộc với sinh vật dưới đáy biển, còn có anh chàng đẹp trai đó, tên là Thụy Bản, am hiểu việc lặn xuống nước, đến lúc đó ngươi và Thụy Bản là nhân viên hành động chủ yếu của chúng ta, mà mấy người khác của chúng ta, chủ yếu là cung cấp phương án và ủng hộ từ xa cho các ngươi.” Elly nói đến đây, lại nhìn về mấy người kia, giới thiệu một chút về thân phận của Ninh Nhụy Nhụy.
“Này, chân của ngươi nhìn rất đẹp.” Người chào hỏi với Ninh Nhụy Nhụy chính là Lieza, cũng là nữ nhân rất cao kia, nhìn qua, nàng cảm thấy rất hứng thú với đôi chân dài nghịch thiên của nàng ấy.
“Elly, vẫn nói chuyện chính sự đi, đến cùng chúng ta phải đi nơi nào?” Ninh Nhụy Nhụy không có quá nhiều hứng thú để giao tiếp với mấy người đó, nàng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, mà nếu như chuyện kia không thể gây nên cho nàng sự hứng thú thì nàng có thể sẽ rời khỏi sớm.
“Ninh tiểu thư, còn có các vị, đầu tiên ta đưa các ngươi nhìn một tấm bản đồ bảo tàng.” Elly lấy ra một tấm bản đồ rất lớn: “Các ngươi nhìn ngọn núi này đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận