Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2470: Bi ai cái rắm

"Đừng cao hứng quá sớm, chín cây kim châm này cũng không khống chế ta được." Hạ Thiên cũng không phải đang khoác lác, chẳng qua là hắn cảm nhận được một tia khí tức của Tiên Vân đại lục từ chín cây kim châm ấy, hơn nữa mơ hồ khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, bộ châm pháp này tuyệt đối là do người mà hắn quen biết nghiên cứu ra, hắn muốn nhận ra tia khí tức đấy rốt cuộc là bắt nguồn từ kẻ nào.
"Lấy tính tình của ngươi, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh tránh thoát, thì đã tránh thoát từ lâu, chứ sao lại nói nhảm nhiều như vậy." Ứng Hiểu Nguyệt xùy cười một tiếng, có chút trào phúng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng lười giải thích với người khác, chỉ là yên lặng cảm nhận tia khí tức Tiên Vân đại lục kia, càng khiến hắn thấy bất ngờ chính là, châm pháp này lại là thứ đặc biệt nhằm vào hắn, tia khí tức kia cũng không biết vô tình hay cố ý mà đã cản trở Băng Hỏa Linh Thể của hắn, làm hắn không cách nào điều động quá nhiều linh khí trong một lần, và cũng đã thực hiện được mục đích hạn chế hành động của hắn.
Không thể không nói, người nghiên cứu ra môn châm pháp này quả thật là hiểu Hạ Thiên rất rõ, thậm chí cũng hiểu về quy luật vận hành của Băng Hỏa Linh Thể.
Loại chuyện này, hiển nhiên xem mỗi video là không thể nào làm được, điều này cũng đã chứng tỏ âm Hậu đó, rất có thể không phải là người thật sự phát minh ra môn châm pháp này.
Âm Vô Vũ cũng không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Y Tiểu m, dùng ánh mắt để chỉ người mặt quỷ đứng ở bên cạnh nàng: "Tên này không phải là người của ngươi sao? Sao hắn lại làm việc cho bọn chúng?"
"Cái này còn phải hỏi ư, tất nhiên là làm phản rồi." Mã Khỉ Linh thở dài, thay Y Tiểu Âm nói.
"Một trận giao dịch mà thôi, không thể nói là làm phản hay không làm phản." Người mặt quỷ lạnh nhạt nói: "Vốn là làm thuê cho người khác, đương nhiên người trả giá cao sẽ được ưu tiên."
Ứng Hiểu Nguyệt đầy trào phúng nhìn Y Tiểu m: "Y Tiểu m, ngươi cuối cùng cũng thua dưới tay ta."
"Chỉ sợ kẻ thắng không phải là ngươi thôi." Y Tiểu Âm không quan trọng thắng thua, cũng không có chấp niệm gì, chỉ là nàng cảm nhận rõ được tâm tình của Ứng Hiểu Nguyệt có chút bất ổn.
"Vậy thì sao chứ." Ứng Hiểu Nguyệt cười nói: "Thứ ta muốn chỉ đơn giản là Trường Sinh Bí Pháp mà thôi, âm Hậu đã đáp ứng sau khi mọi chuyện thành công sẽ đưa cho ta. Còn ngươi và Hạ Thiên, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian."
Y Tiểu Âm thở dài: "Trường Sinh Bí Pháp, cái này quan trọng với ngươi tới vậy sao?"
"Đương nhiên quan trọng!" Ứng Hiểu Nguyệt trừng mắt lên, nói với Y Tiểu m: "Trường sinh bất lão, trên thế giới này ai mà không muốn chứ. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không muốn đó nha, ta khinh, ta ghét nhất loại người dối trá như ngươi."
Y Tiểu Âm quả thật không có hứng thú gì với trường sinh cả, chỉ là nàng biết dù nói ra cũng sẽ không ai tin, cứ trực tiếp im lặng là được.
"Chấp nhận đi." Ứng Hiểu Nguyệt lộ ra vẻ mặt như ‘không ngoài dự đoán’, "Bình thường thì ra vẻ hời hợt không khác gì ta, chỉ có điều ta là người thắng, còn ngươi thì chỉ có thể trở thành một thể xác mà âm Hậu dùng để chuyển sinh."
Lão đầu râu bạc cảm thấy thời gian đã cận kề, liền nói với Ứng Hiểu Nguyệt: "Không cần nói thêm gì nữa, bây giờ ngươi đưa nàng đưa đi nhà trúc giữa đảo đi. Còn những người khác, để ta xử lý."
"Vâng, môn chủ." Sắc mặt của Ứng Hiểu Nguyệt có chút chần chờ, nhưng vẫn gật đầu, rất nhanh liền mang theo Y Tiểu Âm rời khỏi trung tâm Thánh Điện.
"Hạ Thiên, hình như ngươi không lo lắng Y Tiểu Âm sẽ chết tí nào?" Lão đầu râu bạc liên tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Thiên, phát hiện hắn vẫn rất bình tĩnh, "Hay ngươi vốn là một người lạnh lùng như thế?"
Hạ Thiên bĩu môi: "Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, vợ Y Y không thể chết được. Bằng vào Ứng Hiểu Nguyệt cũng không đối phó được nàng, ngươi mới là người phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của âm Hậu thì có."
"Ta biết ngươi ngông cuồng tự đại, nhưng không nghĩ là ngươi tự phụ đến nỗi tin tưởng người khác một cách mù quáng đến vậy." Lão đầu râu bạc hơi tiếc nuối lắc đầu, "Ngày hôm nay, biểu hiện của ngươi thật sự là khiến lão phu cảm thấy thất vọng, không bảo vệ được vợ của mình, hiện tại ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, đúng thật là bi ai."
"Bi ai con mẹ ngươi." Hạ Thiên không vui, chửi một câu: "Còn nữa, ngươi mau cút xa tí đi, ta nhìn đồ đần ngươi là thấy khó chịu trong lòng rồi."
"Ngươi khó chịu thì làm gì được lão phu?" Lão đầu râu bạc cười khẽ hai tiếng, xoay người nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm, ngươi và Diễm Diễm mang âm tộc trưởng đi đi, trông chừng nàng trước."
Bạch Tiêm Tiêm có chút lo lắng nhìn Hạ Thiên một cái: "Còn hắn thì sao?"
"Hắn cũng không phải là người mà ngươi có thể lo lắng." Lão đầu râu bạc cảnh cáo, nói: "Cảnh tượng tiếp theo, ta nghĩ các ngươi không muốn nhìn thấy đâu, đi đi."
"Nhưng mà, bây giờ hắn là tộc trưởng Huyền âm tộc của chúng ta cơ mà." Bạch Tiêm Tiêm do dự một hồi, vẫn là khuyên nhủ: "Không cần biết hắn là ai, hắn lên đảo để làm cái gì, hắn đều..."
Lão đầu râu bạc hơi bực mình, khoát tay áo một cái: "Bảo ngươi đi thì cứ đi, đừng có dài dòng ở đây, còn chưa tới phiên tiểu nha đầu ngươi giáo huấn ta."
"Vợ bé tương lai, nàng đừng lãng phí nước bọt nữa." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Lão đầu này đã không phải là người trong trí nhớ của nàng nữa, tuy nói trước đó hai người bọn họ bị phân liệt, nhưng bây giờ đã dần dần dung hợp lại, lão đầu mà nàng biết chỉ là một phân thân, hiện tại ý thức đã sắp bị cướp hết, nàng nói gì cũng chỉ là phí công vô ích thôi."
"Sắp đến lúc rồi, nếu ngươi đã không chịu đi, thế thì cứ ở đây mở mang tầm mắt." Lão đầu râu bạc cũng mặc kệ Hạ Thiên đang phá đám hắn ở bên cạnh, chỉ giương mắt nhìn về phương xa, hình như có tinh mang lấp lóe, có đồ vật gì đó đang bay đến, "Hạ Thiên, có người tới đây rồi, hắn vẫn đang tìm ngươi, nên là giờ tử của ngươi đến thật rồi!"
Hạ Thiên bĩu môi, vẻ mặt xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận