Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1609. Lạc đường

Người nói chuyện chính là một nam nhân tóc húi cua, bộ dáng rất cường tráng, chừng ba mươi tuổi, nhìn sơ qua thì cũng mới ăn điểm tâm xong, hắn vừa lấy ví tiền vừa tiếp tục nói: "Tính tiền cho ta và bọn hắn luôn đi."
"Được." Bà chủ đương nhiên sẽ không từ chối, có người trả tiền là được.
Mặc dù Lam Y Nhân ăn hơi nhiều, nhưng dù sao chỉ là bữa sáng, Hạ Thiên ăn rất ít, cho nên bữa sáng kia cũng chỉ tốn mấy chục tệ mà thôi.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, nếu như một vị đại mỹ nữ như Lam Y Nhân không có tiền thanh toán thì nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân đồng ý giúp đỡ, nhưng bây giờ đại mỹ nữ đó lại nằm ở trong ngực một nam nhân khác mà vẫn còn có người đồng ý giúp đỡ thanh toán, như vậy chỉ có thể vì tâm địa thiện lương mà thôi.
Ít nhất bây giờ những người khác trong nhà hàng đều cho là như vậy.
"Nè, ta đi trước, lần sau ta trả lại tiền cho ngươi." Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân rời đi, hắn chuẩn bị đi tìm chỗ ở, nhưng đảo Thần Tiên đã biến mất, hắn không có cách nào trở lại đó.
Nhưng hắn mới vừa rời khỏi nhà ăn, sau lưng lại truyền đến âm thanh: "Này người anh em, chờ một chút."
Hạ Thiên quay đầu lại thì nhìn thấy người nam nhân tóc húi cua mới vừa trả tiền giúp mình.
"Chuyện gì?" Hạ Thiên có chút không vui, nhưng nể tình người đó vừa mới giúp hắn trả tiền, Hạ Thiên vẫn nguyện ý nói với người kia vài lời.
"Người anh em đừng hiểu lầm, mấy chục tệ vừa rồi chỉ là chút tiền lẻ, không cần ngươi trả." Nam nhân tóc húi cua cười nói, "Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tiện cho lắm, nếu không thì ta lại giúp ngươi lần nữa, dùng cái thẻ tín dụng kia rút một chút?"
"Không cần." Hạ Thiên không có hứng thú với chuyện này chút nào, không phải không có tiền mặt thôi sao? Tối nay hắn đi tìm người lấy chút là được rồi.
Đối với Hạ Thiên mà nói, đây hoàn toàn không phải vấn đề gì, đến nỗi việc rút thẻ tín dụng, hắn thật ra biết một chút, vì mười mấy năm trước đã từng có người làm loại chuyện này.
Hạ Thiên tiếp tục xoay người rời đi, hắn dự định đi tìm khách sạn ở tạm, nhưng Hạ Thiên rất nhanh phát hiện một vấn đề, đó chính là hắn hoàn toàn không quen thuộc thành phố Giang Hải hiện tại.
Mười mấy năm qua, thành phố Giang Hải đã có biến hóa rất lớn, mặc dù Hạ Thiên ở đảo Thần Tiên, trên lý luận cũng là ở thành phố Giang Hải, nhưng trên thực tế, mỗi lần hắn đi dạo với vợ của mình cũng đi những chỗ rất xa.
Ví dụ như Muội muội chân dài động một chút sẽ lại lôi kéo Thần Tiên Tỷ Tỷ ra ngoại quốc dạo phố, là cao thủ Độ Kiếp kỳ, trong nháy mắt bọn họ có thể đi tới nơi rất xa, ngược lại bình thường rất ít xuất hiện ở Giang Hải.
Kết quả là, càng đi thì Hạ Thiên càng có cảm giác mình lạc đường.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Lúc này, Hạ Thiên lại quay đầu, cách đó không xa, nam nhân tóc húi cua kia cũng vừa dừng bước lại.
"Ta nói này người anh em......" Nam nhân tóc húi cua đó lên tiếng.
"Ta không phải là anh em của ngươi." Hạ Thiên không nhịn được cắt lời của đối phương.
"Đậu xanh, tiểu tử, ngươi cho rằng lão tử thật sự sẽ trả tiền không công cho ngươi?" Nam nhân tóc húi cua lập tức bùng nổ, "Vừa rồi nhiều người nên lão tử nhịn, bây giờ lão tử nói cho ngươi, thiên hạ này không có bữa trưa nào miễn phí! Lão tử bảo ngươi rút chút tiền trong thẻ tín dụng nhưng ngươi không muốn đúng không? Vậy được rồi, để lại nữ nhân trong lòng ngươi, nếu không thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
"Tên đần như ngươi sẽ không có cách nào ăn cơm trưa." Hạ Thiên nhìn nam nhân tóc húi cua, lập tức lẩm bẩm, "Tại sao hiện tại thành phố Giang Hải cũng có nhiều tên ngu ngốc như vậy chứ?"
"Đậu xanh, ngươi mới là đồ ngốc!" Nghe vậy, nam nhân tóc húi cua nổi nóng, "Bây giờ lão tử sẽ cho ngươi biết nên làm người như thế nào!"
Nam nhân tóc húi cua đó nói xong lập tức lao về phía Hạ Thiên, mặc dù nơi này không phải ngõ nhỏ, nhưng cũng tương đối vắng vẻ, cho nên hắn có chút không kiêng nể gì cả.
Nam nhân tóc húi cua kia đương nhiên không phải loại người tốt bụng giúp người khác làm niềm vui, từ lúc bắt đầu thì hắn đã có hai suy nghĩ, thứ nhất chính là lừa tiểu tử kia rút thẻ tín dụng, như vậy hắn cũng có thể kiếm được một ít tiền, cuối cùng không lỗ. Về phần suy nghĩ thứ hai, dĩ nhiên chính là Lam Y Nhân, không thể không nói, đại mỹ nữ như Lam Y Nhân đúng là khiến cho rất nhiều người nhớ thương.
Đặc biệt là khi mỗi người đều nhìn thấy dáng vẻ và cách ăn mặc của Hạ Thiên, đây khiến cho bọn hắn cảm thấy mình có cơ hội, càng dễ dàng động tâm tư.
"Tên đần như ngươi thật sự không nên làm người." Hạ Thiên tùy ý đá một cước, nam nhân tóc húi cua lập tức văng ra xa.
Ách!
Nam nhân tóc húi cua phát ra một tiếng kêu rên, ước chừng bay ra xa mấy chục mét rồi rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Mà khi nam nhân tóc húi cua cách mặt đất không đến một thước thì có một chiếc xe con vừa vặn chạy qua đâm vào hắn, làm cho hắn lại bay xa một lần nữa.
Ách!
Hắn kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh, rồi sau đó ngã xuống đất, không còn tiếng động.
Hạ Thiên thản nhiên như không có việc gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước không chút hoang mang, ở phía xa, một tòa cao ốc chọc trời tiến vào trong tầm mắt của hắn, Hạ Thiên lập tức trở nên vui vẻ, vì hắn rốt cuộc biết mình muốn đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận