Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2707: Giống nhau

Mấy lời này chẳng dọa được Hạ Thiên, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy nhàm chán.
“Ta không cần bất cứ người nào đến cứu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu ngươi còn không mau biến đi, ngươi nhất định sẽ chết.”
Nữ nhân cầm ô giấy dầu thở dài: “Ngươi quả nhiên một chút cũng không thay đổi, vẫn bá đạo như vậy.”
“Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, làm như thể chúng ta quen thân lắm.” Hạ Thiên bất mãn.
“Hạ Thiên, ngươi thật sự không nhớ ta hay là làm bộ không nhớ ta.” Nữ nhân cầm ô giấy dầu rốt cuộc không nhịn được, chủ động giới thiệu: “Ta là Tô Mộng Lệ, một trong Thiên Tướng Nam Thiên Môn, đã từng gặp gỡ ngươi rất nhiều lần.”
Hạ Thiên cũng không phải mắc bệnh hay quên, mà là hắn căn bản sẽ không nhớ những người quan trọng. Nghe nữ nhân này giới thiệu xong, hắn đột nhiên nhớ lại: “Thì ra là ngươi. Ngươi tìm ta làm gì?”
Dáng dấp của nữ nhân này cũng khá xinh đẹp nhưng không phải loại người mà Hạ Thiên thích. Khi còn ở Trường Sinh Đế Quân, nữ nhân này còn giúp hắn và A Cửu, miễn cưỡng cũng có chút hảo cảm.
Tô Mộng Lệ mỉm cười, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi đừng có lãnh đạm như vậy, thật ra ta rất thích ngươi, cũng muốn làm nữ nhân của ngươi, chỉ là ngươi chướng mắt ta, thật đáng tiếc.”
“Tuyệt không đáng tiếc. Ta đã nói từ sớm, ta hoàn toàn không có hứng thú đối với ngươi.” Hạ Thiên là người rất chú trọng cảm giác. Muốn làm nữ nhân của hắn, không phải chỉ xinh đẹp là được, còn phải có cảm giác, thậm chí không xinh đẹp cũng được. Ninh Khiết lúc trước chính là như thế. Còn Tô Mộng Lệ trước mắt này, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Tô Mộng Lệ quả thật nghĩ không ra: “Chẳng lẽ ta không xinh đẹp, hay ngươi sợ ta không trung thành đối với ngươi?”
“Tất cả đều không phải. Không có cảm giác thì chính là không có cảm giác.” Hạ Thiên có vẻ không được hứng thú cho lắm: “Ngươi có việc thì cứ nói ra, không có việc gì thì đi đi, đừng đứng đó lãng phí thời gian của ta.”
Tô Mộng Lệ cười hỏi: “Nếu ta đến là để lãng phí thời gian của ngươi thì sao? Ngươi có giết ta hay không?”
“Giết ngươi thì không đến nỗi.” Hạ Thiên nói: “Nhưng ta sẽ khiến cho ngươi nếm mùi đau khổ, về sau đừng đến làm phiền ta nữa.”
“Cho dù ta không làm được nữ nhân của ngươi, làm bạn của ngươi cũng được mà.” Tô Mộng Lệ biết tính cách của Hạ Thiên, cũng không tiếp tục dây dưa chủ đề này: “Không thì ta làm thuộc hạ của ngươi cũng được. Ta biết bây giờ Ứng Hiểu Nguyệt đang là thuộc hạ của ngươi.”
“Bạn bè thì thôi đi, ngươi không có tư cách đó.” Định nghĩa của Hạ Thiên về bạn bè dĩ nhiên cũng khác với người thường. Hắn khoát tay nói: “Muốn làm thuộc hạ của ta, ngươi hãy đến Giang Hải tìm vợ Y Y báo cáo là được rồi. Ta mặc kệ mấy chuyện này.”
Tô Mộng Lệ thở dài, lắc đầu nói: “Thôi quên đi. Ta chỉ vui lòng phục tùng ngươi, những người còn lại chưa xứng nhận được lòng trung thành của ta, nhất là nữ nhân của ngươi. Ta không muốn thấp hơn bọn họ một bậc.”
“Cho dù ngươi làm nữ nhân của ta, ngươi cũng thấp hơn bọn họ một bậc.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “À không, thấp đến hơn mấy bậc.”
Tô Mộng Lệ ngoài ý muốn hỏi: “Không phải ngươi từ trước đến nay đều đối xử với nữ nhân của mình như nhau sao, tại sao lại còn phân biệt như thế, hoàn toàn không công bằng?”
“Công bằng là công bằng, thích là thích.” Hạ Thiên thản nhiên đáp: ‘Cũng giống như vợ là vợ, vợ nhỏ là vợ nhỏ, dự bị là dự bị. Những thứ này không thể nhập làm một.”
Tô Mộng Lệ ôm mặt: “Haiz, làm nữ nhân của ngươi thật là khó. Ta không làm nữa, im lặng thích ngươi là được rồi.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên nói: “Còn nữa, nếu ngươi còn không vào vấn đề chính, ta đi đây.”
“Ngươi biết ta tìm ngươi có việc?” Tô Mộng Lệ dò hỏi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn nàng: “Nói nhảm, không có việc ngươi tìm ta làm gì?”
Logic này nghe có vẻ cũng đúng nhưng lại cảm thấy không đúng. Tô Mộng Lệ còn chưa lấy lại tinh thần, đành nói: “Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ ta tìm ngươi có chuyện gì sao?”
“Không.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Nếu không nói, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Quả nhiên ngươi không biết phong tình là gì cả.” Tô Mộng Lệ thở dài tiếc nuối, đi thẳng vào vấn đề chính: “Có người phái ta đến đây ngăn cản ngươi tham gia đại hội Ẩn Tiên.”
Hạ Thiên không phản ứng, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta đến tìm ngươi.” Tô Mộng Lệ cười khẽ: “Ngươi sẽ phối hợp với ta sao?”
“Không.” Hạ Thiên quả quyết từ chối: “Ai bảo ngươi đến, ngươi gọi người đó đích thân đến, xem người đó có ngăn được ta không.”
“Ông ta ngăn không được ngươi, cho nên mới bảo ta tới.” Tô Mộng Lệ chợt nhớ đến Tông chủ Ảnh Tông: “Nhưng người này rất có thể có quan hệ với ngươi, cho nên mới không dám ra gặp ngươi.”
“Ngươi nói là tên ngốc nào thế?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có khả năng có liên quan gì đến mấy kẻ ngốc cả.”
“Ta nói chính là Tông chủ Ảnh Tông chúng ta.” Tô Mộng Lệ hơi nghi hoặc một chút rồi nói: “Cách đây không lâu ta mới gặp ông ta, diện mạo ông ta rất giống ngươi. Nếu nói hai người không có quan hệ, trong khi diện mạo quá giống, thật sự có chút không được hợp lý cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận