Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2966: Ngươi đang dạy ta làm việc sao?

“Chỉ là ta không nghĩ đến nàng ấy lại tính toán Chưởng môn sáu trọng thiên vào luôn. Tuy nhiên, trẫm đã đồng ý thì không thể đổi ý, chỉ là Cửu Sơn Vương vẫn còn tác dụng đối với trẫm. Thần Quang trận của ông ta, trẫm có thể trực tiếp cho ngươi.”
“Ngươi đang dạy ta làm việc?” Hạ Thiên cau mày, ánh mắt không kiên nhẫn: “Đã đến niên đại nào rồi mà một tiếng trẫm, hai tiếng trẫm. Ngươi coi mình là Hoàng đế thật sao?”
Huyền Dương Tiên Đế hơi tức giận, giọng nói lạnh lại: “Trẫm là chủ của tiên giới, còn tôn quý hơn đám đế vương thế tục không biết bao nhiêu lần. Ngươi so sánh trẫm với đám ngu xuẩn đó, ngươi đúng là khốn kiếp.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Ta lại cảm thấy ngươi càng ngu ngốc hơn.”
“Thôi được, nếu ngươi đã khăng khăng như thế, trẫm cũng không muốn nói thêm.” Huyền Dương Tiên Đế cũng lười dây dưa với một kẻ hạ giới: “Trẫm ở Thiên Ngoại Thiên chờ ngươi, hy vọng ngươi đừng để trẫm thất vọng.”
“Ngươi nói giống như mình ngon lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Người còn kém xa âm Hậu, lại còn dám đùa nghịch uy phong trước mặt ta. Ngươi đơn giản chỉ muốn ăn đòn.”
“Nếu là như thế, vậy ngươi hãy giải quyết cho tốt.” Huyền Dương Tiên Đế cũng không tiếp tục sủa bậy, cánh cửa giữa không trung thoáng chốc biến mất không hề có dấu hiệu nào.
Hạ Thiên cảm thấy đầu óc cái tên Tiên đế này có bệnh, nhưng rất nhanh hắn đã ném ông ta ra sau ót, trực tiếp lấy Thần Quang trận bên trong đan điền lão giả tóc bạc, sau đó hấp thu sức mạnh bên trong.
Thần Quang trận bên trên Cửu Sơn Kiếm Môn cũng biến mất theo. Đệ tử Cửu Sơn Kiếm Môn cũng rơi vào trạng thái mờ mịt giống như đệ tử Vạn Lung động thiên và Bồng Lai phúc địa.
Tuy nhiên, mấy điều này không hề liên quan đến Hạ Thiên. Hắn cũng chẳng hứng thú để ý đến tâm tư của những người đó. Hắn bay thẳng lên trời, lướt đến tầng thứ năm, Tập Tiên Viện.
….
Trái đất, Vườn Đen.
Y Tiểu Âm dùng châm pháp mà nàng nghiên cứu ra được từ cổ thư tiến hành trị liệu cho Annie. Thời gian hơi dài, nhưng cũng may quá trình không đau đớn, thậm chí Annie còn ngủ thiếp đi trong quá trình trị liệu.
Y Tiểu Âm thi châm kết thúc, trán không khỏi rịn mồ hôi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Châm pháp này quả nhiên tiêu hao rất nhiều linh khí và thể lực. Xem ra ta cần phải cải tiến lại, cũng may hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Nhìn Annie đang ngủ say, Y Tiểu Âm cảm thấy an lòng. Nàng đắp chăn cho cô bé, tránh cho cô bé cảm lạnh, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
“Thế nào rồi?” Bên ngoài, Mai Ngạo Tuyết cầm một ly rượu vang, nhẹ giọng hỏi.
Y Tiểu Âm cau mày, thản nhiên đáp: “Cũng không tệ lắm. Bệnh tình của con bé đã hướng đến sự ổn định. Chỉ cần trị liệu thêm vài lần là có thể khôi phục bình thường.”
Mai Ngạo Tuyết cũng cao hứng thay cho Annie: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng không cần giống như ta, ở cái nơi rách nát này mười mấy hai mươi năm.”
“Ngươi thật sự không có ý định trị liệu sao?” Y Tiểu Âm quả thật là một bác sĩ có trách nhiệm. Nàng hỏi Mai Ngạo Tuyết lại lần nữa.
Mai Ngạo Tuyết khẽ cười, lắc đầu nói: “Không cần, ta đã quen với tình trạng này. Chỉ cần không rời khỏi Lạc thành, ta chính là một người bình thường. Đã như vậy, chi bằng giữ lại cái bệnh đó, xem như một thẻ đánh bạc.”
Y Tiểu Âm lạnh giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Hắn không thích loại thẻ đánh bạc này đâu.”
“Không sao, chỉ cần hắn thích ta là được.” Mai Ngạo Tuyết tuyệt không thất vọng, cười nói: “Thẻ đánh bạc chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Ta cũng không có ý định dựa vào cái này mà tiếp cận hắn.”
“Ngươi thật sự thích hắn hay là có mục đích khác đối với hắn?” Y Tiểu Âm không thể không sinh lòng hoài nghi.
“Ta chẳng có mục đích gì cả.” Mai Ngạo Tuyết cảm thấy thấy buồn cười vì sự cảnh giác của Y Tiểu m: “Ta không đoạt nam nhân của ngươi, chỉ hy vọng làm nữ nhân của hắn mà thôi.”
Y Tiểu Âm nhìn chằm chằm Mai Ngạo Tuyết: “Ngươi có thể gạt ta, nhưng tốt nhất đừng lừa hắn, bởi vì ngươi không chịu nổi hậu quả đâu.”
“Tại sao ta lại phải gạt hắn?” Mai Ngạo Tuyết vừa nói vừa mỉm cười, chỉ vào Y Tiểu m: “Y thần y, không phải ngươi ghen chứ? Tại sao ngươi lại khẩn trương như vậy?”
“Ta ghen?” Y Tiểu Âm bật cười, cũng chẳng giải thích: “Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.”
Mai Ngạo Tuyết đặt tay lên vai Y Tiểu m: “Yên tâm đi, ta có tính toán của ta, nhưng đối với ngươi, đối với Hạ Thiên, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu. A, đúng rồi, ngươi nhờ ta hỗ trợ tìm người, ta đã tìm được.”
“Ông ta ở đâu?” Y Tiểu Âm lập tức hỏi.
Mai Ngạo Tuyết đột nhiên mỉm cười, ý vị thâm trường nói: “Nhắc đến cũng trùng hợp. Ông ta đang ở Vườn Đen, nhưng bên phía thủy lao, ngươi có muốn đến đó xem không?”
Y Tiểu Âm không khỏi nảy sinh nghi ngờ: “Ông ta đang ở chỗ của ngươi?”
“Mặc dù ta không biết vì sao ông ta đang ở đây, nhưng đích thật ông ta đang ở chỗ của ta.” Mai Ngạo Tuyết gãi đầu, có chút khó hiểu: “Tuy nhiên, chỗ của ta bình thường chỉ tiếp nhận những phạm nhân có tiền, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nhận những phạm nhân kỳ lạ không cách nào khống chế. Lục Thanh Tranh chính là người như vậy.”
“Người kỳ lạ?” Y Tiểu Âm nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận