Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3128: Chi bằng về nhà ngủ bù

Hạ Thiên lười biếng phản bác: “Có phải thần y hay không chẳng liên quan gì đến tố chất. Huống chi ta là người có tố chất nhất trên thế giới. Vừa rồi ta thật sự khen ngươi, ngươi đẹp bằng một phần mười vợ công chúa của ta, ngươi nằm mơ cũng phải mỉm cười vì điều này.”
“Ta chẳng quan tâm vợ công chúa của ngươi đẹp bao nhiêu, ta chính là ta, ta mới là xinh đẹp nhất.” Nói xong, Lương Diệu Trúc nhìn Y Tiểu m, không khỏi bổ sung thêm một câu: “Cho dù không phải xinh đẹp nhất, nhưng cũng không chênh lệch với người nào đó lắm. Ai cha, tại sao ta lại dây dưa với ngươi vấn đề này nhỉ? Dù sao ta cũng chẳng muốn hợp tác với ngươi, y thuật của ngươi chắc chắn chẳng ra sao cả.”
“Diệu Trúc, đừng hành động theo cảm tính.” Hồ lão thái thái ngược lại rất tỉnh táo. Bà biết muốn đạt được chuyện mà mình cần, người cậy vào cũng chỉ có Hạ Thiên: “Y thuật của Hạ thần y đích thật cử thế vô song. Cho dù là Vạn gia gia của ngươi cũng phải tán thành hắn muời phần?”
“Vạn gia gia, hắn thật sự là đồ tôn thân truyền của người sao?” Lương Diệu Trúc quay sang nhìn Vạn Quy Nhân: “Tại sao lại giống như vô lại thế?”
Vạn Quy Nhân thản nhiên nói: “Hắn không phải đồ tôn của ta, chỉ là đồ đệ của đồ đệ ta. Tuy nhiên, hắn đã học hết bản lãnh của Trương Minh Đà, hơn nữa còn lợi hại hơn sư phụ hắn gấp trăm ngàn lần, tất nhiên cũng đã thắng ta.”
“Thật hay giả vậy?” Lương Diệu Trúc không thể nào tin được.
“Luận y thuật, hắn xác thực có thể được xưng là có một không hai đương thời.” Vạn Quy Nhân cũng chẳng có lòng tốt tán dương Hạ Thiên mà là đang trần thuật một sự việc.
Hạ Thiên nhìn Vạn Quy Nhân: “Thế nào, lão đầu, ngươi muốn nịnh nọt ta sao?”
“Thái độ của ngươi là gì?” Lương Diệu Trúc khó chịu, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nói thế nào ông ấy cũng là trưởng bối của ngươi, là sư phụ của sư phụ ngươi, ngươi không thể lễ phép với ông ấy được sao? Ông ấy là sư phụ của ta, như vậy chẳng phải ta là sư cô của ngươi sao?”
Hạ Thiên nói: “Bớt làm bộ đi, đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta, ta không thừa nhận lão nhân này có quan hệ gì với ta cả.”
“Lương tiểu thư khách sáo rồi, ta cũng không phải sư phụ của ngươi.” Vạn Quy Nhân cũng thuận miệng giải thích: “Y thuật của ngươi là kế tục cổ y, còn ta là Môn chủ Quỷ Y Môn, cũng không trực tiếp truyền thụ cho ngươi cái gì, chỉ chỉ điểm một hai thôi.”
Lương Diệu Trúc cau mày, có chút không biết làm sao, đành phải nói với Hồ lão thái thái: “Ta kém như vậy sao? Ngay cả Vạn gia gia cũng không nhận ta là đồ đệ.”
“Điều này hiển nhiên không thể nhận loạn rồi.” Hồ lão thái thái cũng không tiện giải thích sự khác nhau giữa các môn phái trong giang hồ, đành phải nói: “Nhưng ông ấy có đau ngươi hay không, chính ngươi còn không biết sao?”
Y Tiểu Âm bỗng nhiên lên tiếng: “Trong cơ thể của nàng ấy không có cổ trùng?”
“Y tiểu thư quả nhiên tuệ nhãn như cự.” Hồ lão thái thái gật đầu: “Trong cơ thể tất cả cổ y trong tộc đều có cổ trùng, cho nên mặc kệ làm cái gì cũng sẽ bị Cổ Thần bà bà phát hiện. Vì thế ta mới nhờ Vạn tiên sinh bồi dưỡng Diệu Trúc. Bây giờ nàng ấy là cổ y duy nhất trong tộc không có cổ trùng, nhưng y thuật lại giỏi nhất.”
Dù sao Lương Diệu Trúc cũng còn trẻ, rất nhanh đã ném chuyện vừa rồi ra sau ót, xích lại gần Y Tiểu m: “Thì ra ngươi chính là Môn chủ hiện tại của âm Y Môn, Y tỷ tỷ. Ta đã sớm nghe nói về ngươi. Ngươi lợi hại thật, ta vẫn luôn sùng bái ngươi, ngươi có thể ký tên cho ta không?”
“Khách sáo rồi.” Y Tiểu Âm cười nhạt, nói với Lương Diệu Trúc: “Ký tên gì chứ, ta không phải minh tinh mà.”
Lương Diệu Trúc khoát tay: “Ngươi còn xinh đẹp hơn minh tinh nhiều lắm, không, đẹp gấp một vạn lần. Ngươi là thần tượng của ta, cũng là mục tiêu mà ta muốn vượt qua.”
“Đời này ngươi không có hy vọng đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nên đổi mục tiêu khác đi, nếu không, đời này ngươi sẽ sống trong bóng tối đấy. Ngươi và vợ Y Y chênh lệch nhau như bầu trời và mặt đất vậy, về sau cũng sẽ càng lúc càng lớn.”
“Mắc mớ gì đến ngươi.” Lương Diệu Trúc khó chịu trừng Hạ Thiên, sau đó cau mày: “Vừa rồi ngươi gọi nàng ấy là gì?”
Hạ Thiên đáp: “Là vợ Y Y.”
“Cho nên, nàng ấy là vợ của ngươi?” Lương Diệu Trúc ngẩn cả người: “Vậy vợ công chúa mà ngươi nhắc vừa nãy chẳng lẽ là vợ trước?”
“Ta không có vợ trước.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Vậy tại sao bây giờ ngươi lại có vợ?” Lương Diệu Trúc mở to mắt chỉ tay vào Hạ Thiên: “Hai bà vợ, ngươi đang phạm pháp đấy có biết không?”
Hạ Thiên lập tức cải chính: “Ngươi nói sai rồi.”
“Ta đã nói rồi, xã hội bây giờ làm gì có chuyện người có thể lấy hai vợ.” Lương Diệu Trúc vỗ ngục, cảm thấy thế giới quan còn chưa sụp đổ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không chỉ có hai vợ mà là ba mươi hai vợ, à, mà cũng có thể ba mươi ba.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, lập tức bác bỏ: “Dù sao ta cũng có rất nhiều vợ.”
“Ba, hơn ba mươi…” Lương Diệu Trúc cảm thấy tam quan của mình đã bể nát: “Ngươi… cặn bã.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Điều này có liên quan gì đến ngươi sao?”
“Diệu Trúc, đừng làm rộn. Đây là chuyện riêng của Hạ thần y.” Hồ lão thái thái sợ tiểu cô nương làm Hạ Thiên bực mình, vội giữ chặt nàng: “Ngươi nên học y thuật của người ta, đây mới là mấu chốt nhất.”
Lương Diệu Trúc hơi cảm thấy mâu thuẫn: “Y thuật của hắn thật sự rất lợi hại phải không? Ta hoài nghi việc này lắm.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Ngươi tin hay không, ta cũng chẳng có nghĩa vụ giải thích với ngươi. Được rồi, nơi này hẳn không có chuyện gì đâu. Vợ Y Y, ở đây chẳng vui, chi bằng chúng ta về nhà ngủ bù. Vừa rồi nàng cũng đã đồng ý với ta.”
Y Tiểu m: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận