Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3632: Con gái của ngươi đã chết

“Báo cáo lão gia, không thấy Hạ, Hạ thần y.”
Lúc này, một bảo tiêu Từ gia vội vã chạy đến nói với Từ Hoằng Duệ.
“Không thấy?” Từ Hoằng Duệ kinh ngạc: “Tại sao lại không thấy? Không phải ta phái các ngươi trông coi ông ta sao? Cho dù ông ta đi vệ sinh cũng phải đi theo cho ta.”
“Các huynh đệ giám sát khác đều chết hết cả rồi.” Bảo tiêu lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, chúng ta cũng không liên lạc được với Cẩu đội trưởng.”
Từ Hoằng Duệ tức đến mức nện thẳng vào bức tường: “Mẹ nó, bọn chúng quả nhiên cùng một bọn, đúng là không nên tin tưởng bọn chúng.”
“Ông xã, quả thật có chút kỳ quái.” Lam Y Nhân nghe được ý tại ngôn ngoại trong đó, nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Vị Từ lão gia này hình như đã biết vị Hạ thần y kia là ai nhưng vẫn tin tưởng ông ta.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Điều này cũng bình thường thôi. Trên thế giới này còn có rất nhiều loại người ngu ngốc.”
“Này, các ngươi đủ rồi, đừng tưởng rằng ta không nghe thấy nhé.” Khi Từ Hoằng Duệ đang bực bội, nghe được Hạ Thiên và Lam Y Nhân nói chuyện với nhau, không khỏi nổi trận lôi đình: “Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trong nhà của ta?”
Lam Y Nhân đáp: “Ta xin trịnh trọng tự giới thiệu, ta tên Lam Y Nhân, đây là chồng của ta, Hạ Thiên của thành phố Giang Hải.”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên cải chính: “Ta không phải Hạ Thiên chỗ nào cả, ta là Hạ Thiên độc nhất vô nhị.”
“Cái gì?” Từ Hoằng Duệ sửng sốt. Lúc này, ông ta mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Hạ Thiên, Lam Y Nhân của tập đoàn Thần Y Giang Hải? Tại sao các ngươi lại ở nhà của ta?”
“Cái này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn.” Lam Y Nhân nhớ đến những chuyện trải qua hôm nay, biểu hiện không khỏi lúng túng: “Chúng ta đến đây cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp.”
Hạ Thiên cũng không quanh co lòng vòng: “Có nữ nhân xấu xí nói với ta ở đây có mỹ nữ tuyệt thế, cho nên ta mới đến xem một chút.”
“Đúng, là một nữ nhân tên Phong tỷ.” Lam Y Nhân biết Hạ Thiên thường xuyên nói chuyện không đầu không đuôi, người khác nghe khẳng định không hiểu, vì thế liền giải thích: “Khi chúng ta đang tìm khách sạn, nàng ta chủ động đến bắt chuyện, nói có nơi nghỉ ngơi rất tốt, còn có thể gặp được Hạ thần y trong truyền thuyết. Chúng ta nhịn không được hiếu kỳ, cho nên mới đến đây.”
Từ Hoằng Duệ nghe xong liền hiểu chuyện gì xảy ra: “Nữ nhân Trần Phong Vận kia cứ kéo người trên đường, thật sự nói mãi không sửa. Cho nàng ta nhiều tiền như vậy để nàng ta cẩn thận chọn người, nhưng nàng ta cứ luôn làm những chuyện không đáng tin cậy.”
Ông ta quay sang nói với Trần quản gia: “Lão Trần, về sau đừng tìm nàng ta nữa, cắt đứt mọi quan hệ với nàng ta, đồng thời không cho nàng ta bước nửa bước vào Từ gia.”
“Vâng, lão gia.” Trần quản gia gật đầu: “Tuy nhiên, chuyện bây giờ nên xử lý như thế nào? Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?”
“Đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao?” Từ Hoằng Duệ chỉ vào cái lỗ rộng ba mét kia: “Ngươi cảm thấy cảnh sát có thể ứng phó với loại tình huống này à? Mau đi thông báo cho tổ điều tra dị tượng đến.”
Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Tổ điều tra dị tượng?”
“Chính là để ứng phó những hiện tượng siêu tự nhiên liên tiếp phát sinh, cho nên một tổ điều tra như thế đã được thành lập.” Lam Y Nhân giải thích: “Ban đầu, Triệu gia muốn Thiên Đạo tổ tiếp nhận tổ điều tra này, nhưng có người ngăn cản. Nghe nói người bên trong tổ điều tra hoặc nhiều hoặc ít đều có siêu năng lực.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đúng là nhàm chán.”
Từ Hoằng Duệ vẫy tay gọi một đám bảo tiêu bao vây Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Mặc kệ các ngươi đến để làm gì? Tóm lại, trước khi ta tìm được con gái của ta, các ngươi chỗ nào cũng không thể đi.”
“Con gái của ngươi đã chết, không cần tìm nữa đâu.” Hạ Thiên ngáp một cái, thuận miệng nói: “Có tìm được trở về, người đó cũng không phải là con gái của ngươi.”
Từ Hoằng Duệ giận tím mặt, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi nói cái gì? Ở đây là thành phố Thiên Hải, không phải là nơi mà ngươi có thể giương oai. Còn nữa, các ngươi xuất hiện ở đây, quấy rầy con gái ta trị liệu. Nếu các ngươi không cho ta một câu trả lời thích hợp, Từ mỗ sẽ khiến cho các ngươi chết không chỗ táng thân.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Từ tiên sinh, ta cảm thấy ngươi đã tính sai một việc. Chúng ta đến đây chỉ là ngẫu nhiên. Ngươi biết rõ vị Hạ thần y kia có vấn đề, nhưng vẫn tin tưởng ông ta, thậm chí còn tiến hành những nghi thức tà giáo, dính líu đến việc giết hại gần trăm nhân mạng. Ngươi không cảm thấy ngươi cũng cần cho mọi người một lời giải thích sao?”
‘Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Từ Hoằng Duệ hừ lạnh một tiếng, nhấn mạnh: “Ta nói lại lần nữa, nơi này là thành phố Thiên Hải, là Từ gia, không phải Giang Hải, cũng không phải tập đoàn Thần Y các ngươi. Các ngươi đừng có khoa chân múa tay với ta. Nếu không, ta sẽ giết chết các ngươi như giết hai con kiến… A!”
Bốp. Hạ Thiên tát tới, cắt ngang lời nói của Từ Hoằng Duệ: “Bây giờ tâm trạng của ta đang rất khó chịu. Ta không gặp được tuyệt thế mỹ nữ, thằng ngu ngươi lại cứ nói nhảm, ngươi có tin ta trực tiếp xử lý ngươi luôn không?”
Lam Y Nhân cảm thấy buồn cười. Quả nhiên, mỹ nữ tuyệt thế mới là trọng điểm chú ý duy nhất của Hạ Thiên.
“Ngươi, ngươi dám đánh lão gia? Có ai không, đánh chết hắn cho ta.” Trần quản gia giật mình kêu lên, lập tức lấy lại tinh thần rống to với đám hộ vệ.
Từ Hoằng Duệ ôm miệng, một cái tát của Hạ Thiên đánh ông ta chảy máu miệng, gãy răng. Ông ta cố nén đau, rống lên: “Các ngươi không được ra tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận