Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2256. Tính qua mặt ta đơn giản vậy sao?

"Chuyện mẹ của vị Hứa tiểu thư này mất tích thật sự không liên quan tới lão phu." Viện trưởng Triệu đợi vài giây, thấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh hình như không định hỏi, thế là chủ động nói: "Đại khái là nửa tháng trước, Hứa tiểu thư mua được một món bảo vật của Vạn Cổ hội chúng ta từ trong tay Lạc tiên sinh với giá thấp, chúng ta từng hỏi chuộc lại mấy lần nhưng đáng tiếc Hứa tiểu thư lại từ chối, còn nói bảo vật đã bị nàng bán lấy tiền. Chúng ta không thể làm gì khác hơn là đưa ra hạ sách này, muốn lấy thêm tiền từ trong tay nàng."
"Cái này mới kì quái, chính ngươi đã nói người bán bảo vật trong hội của các ngươi là vị Lạc Ngọc Minh này." Triệu Thanh Thanh có chút tức giận mà trừng lão đầu mặc đồ nhà Đường: "Vậy chẳng phải các ngươi tìm lộn người rồi à? Muốn tống tiền thì cũng nên đi tìm nhà họ Lạc, tại sao lại dây dưa với Kiều Kiều?"
"Nhà họ Lạc dựa vào nhà họ Viên, không dễ trêu chọc." Ánh mắt lão đầu mặc đồ nhà Đường lóe lên, nói: "Lần này chúng ta tới phía Bắc chỉ là muốn mang bảo bối về, hoặc là lấy về vật có giá trị tương ứng, không muốn cành mẹ đẻ cành con."
Triệu Thanh Thanh trợn mắt một cái, tức giận nói: "Bây giờ cành cây của các ngươi đã nhanh chóng trở thành đại thụ che trời rồi được chưa?"
"Cái này vốn không phải nguyện vọng của Vạn Cổ hội chúng ta." Lão đầu mặc đồ nhà Đường chịu thua Triệu Thanh Thanh, nói: "Triệu tiểu thư, các ngươi cũng không chịu thiệt hại gì cả, không bằng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, như thế nào?"
"Chẳng ra sao cả." Triệu Thanh Thanh khoanh tay, lạnh lùng cười một tiếng: "Định lừa dối như thế để qua ải? Ngươi cảm thấy ta dễ gạt như vậy sao?"
"Vậy thì Triệu tiểu thư muốn thế nào?" Lão đầu mặc đồ nhà Đường nghiêm túc nói: "Nói điều kiện đi."
Triệu Thanh Thanh không thích cách nói chuyện này, càng không thích lão nhân này, khó chịu nói: "Loại cặn bã như các ngươi, một là chết, hai là chết rất khó coi. Ta lười nói điều kiện gì đó với các ngươi, bắt người để luyện cổ, thao túng tư tưởng, lời nói và hành động của người khác để giành lợi ích lớn cho mình, lưu lại các ngươi sẽ tạo thành tổn hại cực lớn đối với xã hội."
"Làm việc nên chừa lại một con đường, ngày khác gặp lại nhau dễ nói chuyện." Lão đầu mặc đồ nhà Đường cũng có chút không thích, trong giọng nói lộ ra sự uy hiếp: "Tuy rằng lần này ta thua, nhưng mà trong Vạn Cổ hội chúng ta có mấy trăm cổ sư, mạnh gấp mấy lần so với lão phu. Triệu tiểu thư, ngươi xác định muốn coi chúng ta là địch?"
"Lại còn dám uy hiếp ta." Triệu Thanh Thanh nở nụ cười, quay đầu nói với Hạ Thiên: "Sư phụ, lão nhân này uy hiếp ta, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Làm rau trộn, tiêu diệt Vạn Cổ hội gì đó không phải là xong rồi."
"Ý kiến hay." Triệu Thanh Thanh cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số: "Phái hai đội ra ngoài điều tra Vạn Cổ hội gì đó, bắt hết người của bọn hắn cho ta, dám phản kháng thì giết chết không cần luận tội."
"Ngươi!" Lão đầu mặc đồ nhà Đường tức giận tới mức hộc máu.
Triệu Thanh Thanh lạnh lùng lườm lão đầu mặc đồ nhà Đường: "Còn thấy mình có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"
"Lão phu nhận thua." Lão đầu mặc đồ nhà Đường cắn răng căm tức nhìn Triệu Thanh Thanh, cuối cùng chỉ có thể suy sụp tinh thần mà ngã ngồi xuống ghế: "Chủ mưu lần này là cố vấn của Vạn Cổ hội chúng ta, hắn tên là Lục Thắng Lương, trước kia là người của âm Y môn."
"Hắn làm nhiều chuyện như vậy là muốn làm gì?" Triệu Thanh Thanh thấy lão nhân này không giống như là đang nói láo, thế là tiếp tục truy hỏi.
Lão đầu mặc đồ nhà Đường đáp: "Mục đích của hắn là vì cầu tài. Kể từ khi tiến vào Vạn Cổ hội, hắn thường thường sẽ xúi giục thành viên trong hội chúng ta dùng cổ trùng hại người, sau đó tống tiền."
"Chỉ là vì tống tiền thôi sao?" Triệu Thanh Thanh có chút không tin, một khi dính líu tới âm Y môn, nàng không thể không nghi ngờ người kia có động cơ nhắm vào Hạ Thiên.
"Đúng là chỉ là vì cầu tài." Lão đầu mặc đồ nhà Đường chần chờ một chút, nói tiếp: "Chỉ khi nào đối phương sống chết cũng không chịu trả tiền thì chúng ta mới có thể sử dụng thủ đoạn cực đoan này."
Triệu Thanh Thanh truy hỏi: "Bởi vì Hứa Minh Huy không muốn đưa tiền cho nên ngươi giết hắn?"
"Đúng vậy, là ta giết." Lão đầu mặc đồ nhà Đường sảng khoái thừa nhận: "Tiểu tử kia vốn dĩ làm buôn bán lừa gạt, chắc chắn kiếm lời không ít, kết quả lại vắt cổ chày ra nước. Vốn dĩ ta chỉ muốn dùng cổ trùng cho hắn ăn chút đau khổ, kết quả..."
"Nghe thì có vẻ rất hợp lý." Triệu Thanh Thanh vẫn còn giữ thái độ cảnh giác với lão nhân này, không quá tin lời của hắn, lập tức nhìn về phía Lạc Ngọc Minh: "Lạc đại thiếu gia, chuyện gì xảy ra với ngươi?"
"Không có gì đáng nói." Lạc Ngọc Minh trở nên thành thật hơn nhiều, chỉ là giọng điệu vẫn có chút công kích: "Bản thiếu gia đánh bạc thua, cha ta dời bảo bối đi chỗ khác, lại dính bẫy của lão nhân này, trúng cổ độc của Lục tiên sinh gì đó, không thể làm gì khác hơn là phải làm việc cho bọn hắn."
Triệu Thanh Thanh vô thức hỏi một câu: "Thật sao?"
"Tin hay không tùy ngươi." Lạc Ngọc Minh hừ nhẹ một tiếng: "Nhưng mà ta không ngại nói cho ngươi, nữ nhân tên Hứa Kiều Na này cũng không đơn giản, ngươi coi chừng bị nàng cắn ngược lại một cái, đến lúc đó nói không chừng kết quả của ngươi còn thảm hơn ta."
Bang!
Một tiếng súng vang lên, ngực Lạc Ngọc Minh chảy máu, cả người ngã ngửa về phía sau, té lăn trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận