Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3680: Kích hoạt từ khóa

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam Y Nhân giật mình, vội vàng nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, là chàng làm sao?”
“Không phải.” Hạ Thiên lắc đầu.
Tinh thần Lam Y Nhân run lên, cảnh giác nhìn chung quanh: “Vậy thì ai làm? Chẳng lẽ còn có người núp trong bóng tối?”
“Có người đang núp trong bóng tối, muốn đánh lén.” Hạ Thiên gật đầu nhưng rồi rất nhanh phủ định: “Tuy nhiên, ông ta không có bản lãnh đó.”
Khổng Thủy Hương phát mộng: “Chẳng lẽ Hoa Phùng Quân tự bạo?”
“Ừm, chúc mừng ngươi, ngươi nói đúng rồi.” Hạ Thiên cười nói: “Ông ta hẳn đã kích hoạt một từ khóa nào đó, sau đó mới bị nổ tung.”
Lam Y Nhân nghe không hiểu: “Ông xã, chàng nói vậy là có ý gì?”
Hạ Thiên giải thích: “Chính là có người đã cài một từ khóa trong đầu ông ta hoặc hạ xuống một cấm chế. Chỉ cần ông ta chạm đến, nó sẽ tự động hủy diệt ông ta.”
“Từ khóa gì?” Lam Y Nhân lại rơi vào một nghi hoặc mới: “Vừa rồi ông ta đã nhắc đến một chữ gì kỳ quái sao?”
Gương mặt Khổng Thủy Hương tràn ngập vẻ khó hiểu, khoa chân múa tay bắt chước dáng vẻ của Hoa Phùng Quân vừa rồi: “Chính là cái gì nghĩ thông suốt hết thảy, cái gì là vô địch, cái gì là đánh không lại, sau đó liền… bành.”
“Không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa.” Hạ Thiên cũng chẳng xoắn xuýt với câu đố này, nói thẳng: “Đến lúc đó, chúng ta đến chỗ sâu bí cảnh Thiên Cung tìm Phù Diêu Tiên Tử, hỏi nàng ấy là biết tất cả mọi chuyện thôi.”
Lam Y Nhân mỉm cười lắc đầu, bình thường trở lại: “Cũng đúng. Mấy chuyện này chỉ dựa vào suy nghĩ sẽ chẳng có đầu mối gì đâu.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Khổng Thủy Hương đành phải hỏi sang cái khác. Nàng chỉ vào nữ nhân trong quan tài thủy tinh: “Còn nàng ấy thì làm sao bây giờ?”
Lam Y Nhân nhìn Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Ông xã, chàng có thể cứu tỉnh nàng ấy không?”
“Nhất định phải cứu rồi.” Hạ Thiên mỉm cười trả lời, nhưng lại bồi thêm một câu: “Tuy nhiên, chúng ta phải mở quan tài này ra trước.”
“Chàng không định dùng bạo lực mở ra đấy chứ?” Lam Y Nhân có chút lo lắng hỏi: “Quan tài này không giống quan tài vừa nãy. Một quyền của chàng đoán chừng mỹ nhân nhi bên trong sẽ biến thành…”
Nói xong, Lam Y Nhân nhìn thoáng qua cơ thể tàn phế của Hoa Phùng Quân: “Sẽ giống như ông ta.”
Hạ Thiên do dự một chút. Quan tài thủy tinh như vầy xác thực không tiện xử lý: “Vậy để ta thu lại lực đạo.”
“Ta thấy nên thôi đi, tìm thủ đoạn bình thường thì hay hơn.” Lam Y Nhân kéo tay Hạ Thiên lại: “Chỉ cần người không chết, chúng ta có thể cứu ra bất cứ lúc nào. Ông xã, chàng không phải khỉ gấp đến độ ngay cả chờ cũng không chờ được chứ?”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng nghĩ về chồng mình như vậy là không được rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Ta không phải khỉ, lấy đâu ra gấp như khỉ. Nàng ấy bị vây ở đây nhiều năm như thế, ta chỉ muốn giải cứu nàng ấy sớm một chút thôi mà.”
Khổng Thủy Hương nói: “Quan tài thủy tinh này hình như không có cơ quan, cứ trực tiếp mở ra là được.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhấc một cái, dịch chuyển nắp quan tài.
Con ngươi Hạ Thiên ngưng lại, lập tức đè nắp quan tài xuống: “Đừng nhúc nhích.”
“Hạ tiên sinh, có chuyện gì thế?” Khổng Thủy Hương giật mình, vội rút tay về.
“Ngươi ngốc quá đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vừa rồi lão ngốc kia cũng đã nói, trong này có Cực âm Sương Khí, nếu ngươi dịch chuyển, chỉ sợ mệnh của ngươi cũng không còn. Hơn nữa, nàng ấy tạm thời cũng không thể rời khỏi sương khí này được.”
Khổng Thủy Hương cúi đầu nhìn lại, phát hiên hai cánh tay của mình đã bị đông lại, lúc này mới bừng tỉnh: “A, đau quá.”
Hạ Thiên tiện tay đâm cho Khổng Thủy Hương hai châm: “Bây giờ thì hết đau rồi đúng không?”
“A, đúng là không còn đau nữa.” Khổng Thủy Hương nhìn thấy hai tay của mình khôi phục lại nguyên trạng, không khỏi hưng phấn hẳn lên: “Hạ tiên sinh, y thuật của ngươi quả nhiên lợi hại.”
Lam Y Nhân im lặng: “Được rồi, chúng ta ở đây cũng đủ lâu rồi. Chúng ta thu dọn một chút rồi rút lui thôi.”
“Rút lui?” Khổng Thủy Hương sửng sốt, chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình: “Đúng rồi, ta đến là để chấp hành nhiệm vụ mà. Đến bây giờ ta còn chưa biết nên giết ai, cũng không biết cố chủ là ai.”
Lam Y Nhân trêu chọc: “Vậy mà ngươi cũng nhận được cái nhiệm vụ hồ đồ này sao?”
“Cũng không tính là hồ đồ mà.” Khổng Thủy Hương giải thích: “Đến cấp bậc như Ám Ảnh Đoàn, cố chủ bình thường đều là người có đam mê đặc biệt, thường xuyên tuyên bố những nhiệm vụ kỳ quái, tiền thuê lại đặc biệt cao. Đây chính là đơn đầu tiên của ta, cũng không thể cứ như vậy mà chẳng biết gì cả.”
“Nhiệm vụ của ngươi là gì?” Lam Y Nhân cảm thấy hiếu kỳ: “Đúng rồi, việc này có thể nói không?”
Khổng Thủy Hương cười nói: “Với người khác thì không thể, nhưng với hai người thì không sao.”
“Nếu trái với quy định của các ngươi, vậy thì đừng nói.” Lam Y Nhân nói.
“Hạ tiên sinh, ta có thể nói với Lam tiểu thư không?” Khổng Thủy Hương hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên còn đang quan sát quan tài thủy tinh, tìm kiếm manh mối đột phá, nghe Khổng Thủy Hương hỏi, hắn có chút không được kiên nhẫn: “Ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi, đừng phiền ta.”
“Thế thì được nói rồi.” Khổng Thủy Hương nói với Lam Y Nhân: “Nhiệm vụ là yêu cầu ta mười rưỡi chờ ở đáy hồ. Bất kể ai xuất hiện ở đó, cứ giết là được.”
“Đáy hồ?” Lam Y Nhân sửng sốt, sau đó nhìn xung quanh: “Cũng chính là nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận