Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2942: Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã muộn

Tiểu quỷ Mao Tế do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế: “Trên người ngươi phát ra linh khí, vô cùng thơm, rất mỹ vị. Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi lâu thêm một chút mà thôi.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên ngược lại không quan tâm điều này. Có người dẫn đường, dù sao cũng tốt hơn mình xông loạn. Bây giờ, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian: “Nhưng nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi ngay.”
“Không dám, không dám.” Tiểu quỷ Mao Tế liên tục khoát tay.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau dẫn đường đi.”
Tiểu quỷ Mao Tế thấy Hạ Thiên đã đồng ý, nhe răng cười thật tươi, lông toàn thân dựng lên, cơ thể bồng bềnh giống như một quả bóng lông lăn về phía trước.
Hạ Thiên sử dụng Phiêu Miễu Bộ đi theo đằng sau.
Quỷ uyên này vẫn khá nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có quỷ vật đột nhiên lao ra, mở cái miệng máu cắn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên không muốn cản trở tốc độ tiến lên, một cước đạp tới, đạp nổ quỷ vật.
Tiểu quỷ Mao Tế đi trước dẫn đường nhìn thấy, bị dọa đến rụt cổ lại, không dám có dị tâm gì.
Trên đường đi, một người một quỷ vẫn tính là ăn ý. Khi lên đến lục uyên, tiểu quỷ Mao Tế không dám đi loạn. Đi hai bước sẽ dừng lại, quan sát trước sau trên dưới, thậm chí còn phải chờ vài giây mới dám đi tiếp.
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi lo mà đi đi chứ, đừng lãng phí thời gian của ta.” Hạ Thiên bất mãn trừng mắt nhìn tiểu quỷ: “Nếu không, ta một cước đạp bay ngươi bây giờ.”
“Thượng quỷ đại nhân, chắc ngài có chỗ không biết.” Tiểu quỷ Mao Tế vội giải thích: “Ở lục uyên này, chúng ta có khả năng gặp được oan hồn lệ quỷ. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ bị chúng ăn mất.”
Hạ Thiên đang vội tìm khe nứt không gian quay lại Tiểu Tiên Giới, thật sự không có thời gian lãng phí ở đây. Hắn lạnh lùng nói: “Giá trị duy nhất của ngươi là dẫn đường cho ta. Nếu ngay cả điều đó ngươi cũng không làm được, ngươi còn làm được cái gì nữa chứ?”
Tiểu quỷ Mao Tế hơi sợ hãi: “Nếu gặp phải mãnh quỷ thì phải làm sao bây giờ?”
“Mãnh quỷ, quỷ đói gì cứ giao cho ta giải quyết, ngươi dẫn đường là được.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Tiểu quỷ Mao Tế nhớ đến sự lợi hại của Hạ Thiên. Nó im lặng vài giây, sau đó gật đầu, ngoan ngoãn đi đằng trước, tiếp tục dẫn đường.
Khi đi ngang qua một cầu đá, huyệt động trước mặt bỗng nhiên vang lên một giọng nói dọa người: “A, có khí tức của người, thơm quá. Lão nạp đã không ăn thịt người mấy ngàn năm rồi, các ngươi dừng lại mau.”
Tiểu quỷ Mao Tế nghe được âm thanh, bị dọa đến toàn thân cứng đờ, nói với Hạ Thiên: “Không ổn rồi, đây là một lão quỷ ngàn năm. Chúng ta mau trở lại đi, không thì chúng ta sẽ phải chết.”
Hạ Thiên một phát bắt được tiểu quỷ Mao Tế đang muốn chạy đi: “Một lão quỷ ngàn năm thôi mà, có gì phải sợ. Không chọc ta thì được, còn dám đến, ta sẽ khiến cho nó hồn phi phách tán. Ngươi hãy lo dẫn đường đi.”
Tiểu quỷ Mao Tế còn đang muốn giãy dụa, kết quả bị Hạ Thiên tiện tay ném qua bờ bên kia cầu. Cơ thể của nó còn chưa rơi xuống đất, chỉ thấy một cái lưỡi đỏ tươi từ trong huyệt động phun ra, cuốn lấy tiểu quỷ nuốt vào bụng.
“Chỉ một con Nhung quỷ mà cũng dám đến địa giới của lão nạp, thật đáng chết.” Nói xong, một bóng người cao mấy trăm trượng từ trong huyệt động chui ra, tròng mắt còn muốn lớn hơn cả Hạ Thiên. Nó giật mình, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Ha ha, quả nhiên có người sống, thật sự quá tốt. Lão nạp phải hưởng thụ một phen mới được.”
“Không muốn chết thì tránh đường cho ta. Còn nữa, mau phun con tiểu quỷ vừa nãy ra.” Hạ Thiên nhìn lão quỷ, lười biếng nói.
Lão quỷ ngàn năm tham lam nhìn Hạ Thiên, giống như đứa bé nhìn thấy món ăn ngon, nước miếng không ngừng chảy ra nơi khóe miệng: “Chậc chậc, đã rơi xuống quỷ uyên vạn trượng này mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, dũng khí không nhỏ nhỉ. Nhưng ngươi thật sự nhìn rất ngon.”
“Nghe không hiểu tiếng người đúng không, vậy thì đi chết đi.” Hạ Thiên nắm chặt nắm đấm lách mình xuất hiện trước mi tâm lão quỷ ngàn năm, một quyền đánh tới.
Lão quỷ ngàn năm tránh cũng chẳng muốn tránh, hung dữ cười nói: “Chỉ là nhân loại lại không biết tự lượng sức mình. Nắm đấm này của ngươi chỉ sợ ngay cả nửa sợi lông của lão nạp cũng không tổn thương được. A!”
Lời còn chưa nói hết, lão quỷ ngàn năm đã phát hiện có chút không ổn. Một luồng sức mạnh mênh mông xuyên thủng toàn thân lão ta. Bên trong một quyền còn ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, ngàn năm tu thành quỷ thân của lão ta cũng không cách nào ngăn cản.
“A, thượng tiên tha mạng, lão nạp có mắt không biết Thái Sơn, ngươi hãy tha cho ta đi.” Lão quỷ ngàn năm trong nháy mắt ý thức được mình đã chọc phải người không thể chọc, vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Bây giờ cầu xin cũng đã muộn rồi.” Hạ Thiên chậm rãi thu hồi nắm đấm.
“Lão nạp không cam tâm. Ta khó khăn lắm mới tu ra được quỷ thân, nhưng cứ như vậy mà… A!” Lão quỷ ngàn năm còn muốn giãy dụa, đáng tiếc không có tác dụng, cơ thể vẫn không cách nào khống chế mà hỏng mất, sau đó nổ tung, phát ra ánh sáng lóa mắt, chiếu sáng cả quỷ uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận