Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2415: Chỉ có 6 suất

Trường sinh hội.
Một tổ chức theo đuổi sự trường sinh, nắm giữ cách thức để tiến vào đảo Sương Nguyệt, cũng tức là nắm giữ danh ngạch gọi là khôi phục linh khí, nhờ vào đó thu hút các thế lực khác, phát triển mở rộng.
Ngoại trừ Hạ Thiên và A Cửu, thì chín người khác trong phòng họp đều là chủ chốt của Trường Sinh hội, có điều chín người này đều không phải đèn đã cạn dầu, chẳng những đều mang tâm tư khác nhau, hơn nữa còn âm thầm kéo bè kết phái, kiềm chế lẫn nhau, mục đích chính là vì sáu danh ngạch kia.
Sáu danh ngạch này đối với bọn hắn mà nói chính là mạch máu, chính là tiền tài, chính là trường sinh bất lão.
Bọn hắn không thể không cạnh tranh, coi như bọn hắn không muốn thì những thế lực sau lưng cũng sẽ bắt buộc bọn hắn đi cạnh tranh.
Cho nên, sau khi A Cửu vừa nói câu kia, không khí trong phòng họp trở nên vô cùng lúng túng.
Hạ Thiên cảm thấy chẳng sao cả, mặc kệ danh ngạch gì gì đó, chỉ cần là hắn muốn đi sương Nguyệt Đảo, thì ai cũng không thể ngăn được hắn.
Hơn nữa hắn cũng chẳng hứng thú với khôi phục linh khí gì đó, Nghịch Thiên Đệ Bát Châm của hắn so với thứ kia còn mạnh hơn gấp ngàn lần, ngay cả tu tiên giả của Độ Kiếp Kỳ cũng có thể bồi dưỡng được, thì làm sao coi trọng thứ linh khí đầu nguồn ít ỏi đấy.
Hắn muốn đi đảo Sương Nguyệt cũng chỉ có một mục đích, đó chính là bắt lấy cái gọi là âm Hậu, để Y Tiểu Âm có được tự do và giải thoát chân chính về thể xác lẫn tinh thần.
Mục đích của A Cửu trên cơ bản là giống Hạ Thiên, cho nên cũng chẳng hứng thú gì với danh gạch gì đó, chỉ là nàng nhất định phải lấy được một suất cho nàng hoặc Y Tiểu m, còn về Hạ Thiên, nàng cảm thấy tên lưu manh chết bầm này khẳng định có biện pháp của riêng mình, không cần nàng lo lắng.
Hoàng đảo chủ không chút hoang mang, cũng không vội tiếp lời A Cửu, làm hội trưởng của Trường Sinh hội, lại nắm giữ lối đi bí mật của đảo Sương Nguyệt, sáu người kia đương nhiên không thể thiếu hắn, chỉ là đồ vật hắn muốn từ sâu trong nội tâm kỳ thực cũng không phải linh khí gì đó, mà là Nghịch Thiên Đệ Bát Châm trong tay Hạ Thiên, hắn cần âm thầm để lại danh ngạch cho Hạ Thiên, thế thì mới thuận tiện cho kế hoạch sau đó của hắn.
Ứng Hiểu Nguyệt nhất định phải có được suất đi đó, nàng không tiếc liên hệ Hạ Thiên và Y Tiểu m, mục đích đúng là đi đảo Sương Nguyệt, có điều cái nàng muốn cũng không phải là khôi phục linh khí, mà là bí phương liên quan đến trường sinh bất lão trong tay âm Hậu.
Mục tiêu của Mã Khỉ Linh thì càng đơn giản hơn, nàng đến đây là do nhận được lời mời của Y Tiểu m, đương nhiên chắc chắn muốn có được một suất, bằng không sao có thể lên đảo Sương Nguyệt đối phó âm Hậu cho Y Tiểu m.
Tiêu Diễm Diễm ngược lại không có tham vọng gì, chỉ là nàng đại biểu cho Tiêu gia, vậy nên nhất định phải đảm bảo lợi ích của Tiêu gia, dĩ nhiên cũng không thể dễ dàng từ bỏ, nhưng cũng không phải không thể từ bỏ, điều kiện tiên quyết là người khác có thể bỏ ra bao nhiêu lợi ích cho Tiêu gia nàng.
Người nước ngoài Sử Bội La kia ngược lại cũng không để ý khôi phục linh khí gì đó, cũng không muốn trường sinh bất lão, mục đích hắn tham gia Trường Sinh hội chỉ là vì tiền, chỉ cần có người đưa tiền thì hắn liền có thể rời khỏi cuộc tranh giành.
Nếu như không đưa tiền, thì hắn cũng không ngại quấy rối một phen.
Lão thái bà nhăn nheo mong muốn khôi phục thanh xuân, nàng luyện môn tà công kia mấy năm gần đây bị phản phệ vô cùng ác liệt, nếu như không thể hoà dịu lại, đoán chừng sống không nổi hai năm, mà người có thể xoa dịu loại thống khổ này cho nàng, trên toàn thế giới chỉ có năm người, hai người trong đó là Y Tiểu Âm và Hạ Thiên, mà rõ ràng hai người này sẽ không giúp nàng.
Ba người còn lại thì có hai người đã mất tích nhiều năm, đoán chừng là chết ở đâu đó, cuối cùng chỉ còn lại âm Hậu trên đảo Sương Nguyệt.
Danh ngạch này, nàng nhất định phải có được, hơn nữa không tiếc trả giá lớn.
Tráng hán hai mét kia chưa nói thân phận nên không biết hắn có mục đích gì, ngoại trừ trước đó từng thúc giục Hoàng đảo chủ thì hiện tại đã im lặng không nói một câu, trông hắn có chút cao thâm khó dò.
Cũng không rõ thân phận chính là người trẻ tuổi mang mặt nạ quỷ, toàn bộ dung mạo bị che hết thì thôi, thậm chí còn nhắm mắt lại, thực sự có chút khiến người ta nhìn không thấu.
Những người này ngầm hiểu lẫn nhau, không có ai mở miệng trước, tất cả đều đang đợi người khác phá vỡ cục diện bế tắc.
Đoạn Nhất Lang ngược lại muốn nói gì đó, cơ mà vừa há miệng lại chẳng phát ra được âm thanh gì, lúc này hắn mới nhớ ra cổ họng bị Hạ Thiên bóp nát, mặc dù bây giờ đã chữa trị, nhưng nói chuyện không được trôi chảy cho lắm.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền nhìn Hạ Thiên với ánh mắt thù hằn, tựa hồ muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.
“Thằng đần nhà ngươi lại trừng ta à, có tin ta móc mắt ngươi không?” Ngoại trừ nữ nhân của mình ra, thì trước giờ Hạ Thiên sẽ không nuông chiều ai, sau khi cảm giác được ánh mắt của Đoạn Nhất Lang, Hạ Thiên liền trực tiếp mở miệng mắng.
Đoạn Nhất Lang đành phải thu hồi ánh mắt, đúng là bây giờ hắn không dám trêu chọc Hạ Thiên nữa, một là có vết xe đổ trước đó, hai là danh ngạch vẫn chưa xác định xong, lúc này xảy ra chuyện thì sẽ gây bất lợi cho hắn.
“Sao tự dưng im lặng thế?”
A Cửu biết tỏng mấy người này đang tính toán cái gì, chẳng qua cảm thấy có chút buồn cười: “Chín người các ngươi tụ hội cũng không phải lần một lần hai, vậy sao lại chọn ra sáu người, chắc hẳn đã sớm có biện pháp mới đúng.”
Hoàng đảo chủ vuốt bộ râu bạc trắng dưới cằm, cười ha hả nói: “Lời này của Cửu cô nương ngược lại rất đúng, nếu không cứ như cũ đi.”
“Không được!” Mở miệng phản đối chuyện này không chỉ là một người, mà là ba người Ứng Hiểu Nguyệt, lão thái bà da nhăn nheo và Sử Bội La.
Thậm chí ngay cả Đoạn Nhất Lang cũng lắc đầu, biểu thị từ chối đề nghị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận