Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3410: Ngươi nói ai là bà già?

Trước bể bơi tập trung một đám người rảnh rỗi.
Đã có fan hâm mộ của tiểu thịt tươi, cũng sẽ có fan hâm mộ của những người tham gia hoạt động khác.
Bọn họ đều mộ danh mà đến, thuộc fan hâm mộ chân chính, cho nên ngay cả cửa còn không vào được.
Ở bên trong thay bọn họ phất cờ hò reo, tất cả đều là fan hâm mộ vận động viên bỏ tiền ra thuê.
Dù sao, trong số fan hâm mộ thật sự rất có thể cũng sẽ có thành phần không tốt trà trộn vào với mục đích gây sự. Thời gian trước có một hoạt động của một minh tinh, nàng ta bị một fan hâm mộ xông lên đài cưỡng hôn, gây nên một trận rối loạn thật lớn.
Điều này thật ra cũng là cân nhắc cho hoạt động, đảm bảo mặt mũi cho khách quý tham gia, không đến mức xuất hiện vấn đề về an toàn.
Mặc dù những fan hâm mộ này không được vào bên trong, nhưng vẫn náo động lên một chút phong ba nhỏ.
Chủ yếu vẫn là do vấn đề vị trí, có người cảm thấy ca ca nhà ta vô địch thiên hạ, cho nên phải chiếm vị trí trung tâm.
Lập tức có người phản bác. Đây là hoạt động của giới thể thao, đương nhiên là do lão đại giới thể thao chiếm vị trí trung tâm.
Rất nhanh lại có người không phục. Dựa vào cái gì người này là lão đại? Thế ca ca của ta là ai? Luận thành tích, luận ảnh hưởng, có chỗ nào không mạnh hơn lão đại nhà ngươi?
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy đã giải nghệ, nhưng người yêu mến nàng cũng không ít. Đương nhiên những người này cũng gia nhập chiến đoàn.
“Nhụy Nhụy nhà chúng ta là thần thoại giới thể thao. Nàng ấy phải nằm ở vị trí trung tâm, nhà các ngươi phải đứng sang một bên.”
“Một bà già đã giải nghệ, lấy cái gì mà so sánh với ca ca của chúng ta?”
“Giải nghệ thì nên thành thật lấy chồng, ở nhà giúp chồng chăm con, còn lộ mặt ra ngoài làm gì?”
“Hơn phân nửa còn không phải vì tiền sao? Ra ngoài dát rau hẹ.”
Fan hâm mộ của Ninh Nhụy Nhụy lập tức phản bác: “Đánh rắm! Nhụy Nhụy là thần thoại giới thể thao. Nàng ấy kiếm được tiền còn nhiều hơn mấy nhà các ngươi cộng lại.”
Lại có một fan hâm mộ giải thích: “Hơn nữa, ngươi mắng ai là bà già? Nhụy Nhụy chẳng qua chỉ là giải nghệ sớm, còn trẻ hơn người của các ngươi.”
“Lần trước, ca ca nhà ta hoạt động kiếm lời rất nhiều. Bà già kia có thể kiếm được bao nhiêu chứ?”
“Đoán chừng nàng ta cũng chỉ có thể bồi mấy ông chú uống rượu mà thôi. Ha ha ha, a, ai ném đá vào mặt ta thế?”
“A!”
“…”
Những người mở miệng nói xấu Ninh Nhụy Nhụy, người nào cũng bị ném đá vào mặt, răng rơi mất mấy cái, miệng sưng đến không còn hình dáng.
“Là ai, là ai thế?” Những người khác liên hợp lại, tìm hung thủ đánh bọn họ.
Rất nhanh, có người phát hiện, chỉ vào tấm biển quảng cáo: “Ở đó kìa, nhất định là hắn.”
Có người đang đứng dựa vào tấm biển quảng cáo, tay cầm mấy cục đá, tùy tiện ném xuống.
Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt nối thành một mảnh.
“Dám nói xấu tiểu muội chân dài, đây chỉ là một bài học cảnh cáo cho các ngươi mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Ngươi là ai? Chúng ta mắng Ninh Nhụy Nhụy có liên quan gì đến ngươi?” Có người không phục rống to với Hạ Thiên: “Ngươi không phải là liếm chó của bà già kia chứ?”
Hạ Thiên đột nhiên nhảy đến trước mặt người kia, một cước đạp tới: “Thằng ngu ngươi muốn chết đúng không? Ngươi nói thêm một câu bà già nữa xem? Tiểu muội chân dài là nữ nhân của ta, là vợ tương lai của ta. Ai cũng không được phép nói xấu nàng ấy. Nếu không, ta trực tiếp đánh chết ngươi.”
Người kia quay giữa không trung hai vòng rưỡi, sau đó rơi bịch xuống đất, đau đến mức không nói nổi câu nào.
Những người khác thấy vậy, không khỏi nhận sợ, lập tức im miệng.
“Ngươi vừa nói Ninh Nhụy Nhụy là nữ nhân của ngươi?” Lúc này, một nam tử đeo bông tai đã thoáng gặp qua Hạ Thiên lúc đầu, nghe được hắn nói, lại lui trở về: “Vậy ngươi tên gì? Chẳng lẽ cũng tên Thiên?”
Hạ Thiên nhìn người này, lười biếng nói: “Liên quan gì đến ngươi? Giết người xong thì nên chạy nhanh một chút, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của ta. Ngươi muốn ăn đòn mà.”
“Làm sao ngươi lại biết ta giết người?” Nam tử đeo bông tai hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm: “Còn nữa, ngươi biết ta đã giết người, ngươi còn dám nói ta muốn ăn đòn, ta thấy ngươi mới muốn… A!”
“Phiền phức quá, cút sang một bên.” Hạ Thiên lười nói nhảm với người này, bay thẳng một cước đạp bay người này ra ngoài.
Sau đó, hắn chậm rãi bước vào bể bơi.
….
“Đã nói chuyện xong rồi, chúng ta có một tiếng để chụp ảnh.”
Bì Nhã Văn thấy Ninh Nhụy Nhụy đang đi về phía mình, lập tức tiến lên: “Người đại diện của Thiên Thiên phiền chết đi được, lại buồn nôn, phải hứa đủ chỗ tốt mới chịu đi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian. Phòng chụp ảnh đã được dọn dẹp, ngươi mau đi thay áo tắm thể thao đi. Tổng cộng có năm bộ.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
“Vừa rồi, tiểu tử kia không làm gì ngươi chứ?” Bì Nhã Văn thấy Ninh Nhụy Nhụy không nói gì, không khỏi xích lại gần, nhỏ giọng hỏi.
“Hắn ta có thể làm gì ta chứ?” Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự khinh thường: “Thể trạng đó, trắng bệch, yếu không ra gió, lại còn là vận động viên?”
Bì Nhã Văn thầm nghĩ cũng đúng. Ninh Nhụy Nhụy là thần thoại giới thể thao, tố chất cơ thể vượt qua người bình thường. Cho dù nàng gặp phải lưu manh ngoài đường cũng có thể một cước đạp choáng. Loại tiểu thịt tươi kia đích thật không thể làm gì nàng.
“Lý lịch của tiểu thịt tươi kia đúng là không thể tin.” Bì Nhã Văn nghe Ninh Nhụy Nhụy nói xong, liền cười nói: “Biết đạp xe thì được khen là kỳ tài, biết giải phương trình bậc hai thì được nổ thành học bá, nhỏ hai giọt nước mắt thì được ca ngợi kỹ năng diễn xuất tốt… cường điệu đến chết người, không giống như thế hệ của các ngươi, đều là vận động viên với thể lực mạnh, điều kiện cơ thể rất tốt. Cho dù có chụp như thế nào cũng đều rất đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận