Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2399: Ta không còn thời gian để đợi nữa

“Tuyệt địa phản sát? Ta chỉ cảm thấy là ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Hạ Lãnh lắc đầu, vô cùng chính xác nói: “Ta họ Hạ, không tồn tại khả năng bị người ta phản sát.”
“Không phải ngươi họ Lãnh sao?” Khổng Thanh Tùng nghe thế không khỏi sững sờ, sau đó lại làm như không có gì nói: “Chả sao cả, mặc kệ ngươi họ gì tên gì, tóm lại hôm nay ngươi chính là quân cờ của ta, tâm nguyện hơn ngàn năm của Khổng Thị nhất tộc ta sắp được hoàn thành bởi ta rồi.”
Hạ Lãnh thực sự có chút không hiểu, thuận miệng đề nghị: “Ngươi đã có pháp quyết tu hành, vậy sao không tu luyện cho tốt, ta thấy căn cốt của ngươi cũng không tệ, trở thành tu tiên giả cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hà tất nóng lòng cầu thành, làm loại chuyện này?”
“Ngươi thì biết cái gì.” Khổng Thanh Tùng không hề cảm kích, lạnh lùng trừng Hạ Lãnh, “Ta không còn thời gian để đợi nữa, Vũ Nữ bị trấn áp dưới ngôi chùa lúc nào cũng có thể đột phá phong ấn, đến lúc đó Khổng Thị nhất tộc ta tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu tàn sát đầu tiên của nàng, ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.”
Hạ Lãnh hỏi: “Vậy tổ tiên các ngươi khi xưa làm sao để trấn áp Vũ Nữ?”
“Năm đó tổ tiên chúng ta ít nhất cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ, bởi vì trấn áp Vũ Nữ mà dẫn đến tu vi sụt giảm rồi liên luỵ đến hậu nhân.”
Khổng Thanh Tùng vẻ mặt phẫn hận nói: “Bây giờ ta đã đạt thành hiệp nghị với Vũ Nữ, nàng trợ giúp trở thành tiên nhân chân chính ghi vào Tiên Tịch, mà ta triệt để đánh vỡ phong ấn của nàng, đây coi như là theo nhu cầu.”
“Ghi vào Tiên tịch?” Hạ Lãnh hơi sửng sốt, có chút không rõ, “Việc này có khác gì với tu tiên giả đâu?”
“Tu tiên giả, khi chưa lột đi phàm cốt, cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân, sống được càng lâu thì tương lai bị thiên kiếp càng nặng.”
Khổng Thanh Tùng trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, “Mà ghi vào Tiên Tịch lại khác biệt, đó chính là Tiên Tộc được thiên đạo công nhận, có một cây tiên cốt có thể thừa kế võng thế, con cháu của ta thậm chí là con cháu đời đời, sinh ra đều là thần tiên.”
Hạ Lãnh nghe Khổng Thanh Tùng nói vậy, không khỏi âm thầm nhíu mày, sao chuyện người này nói lại giống với truyền thuyết trên địa cầu của vị Liệt Tiên Ban thế nhỉ, chẳng lẽ trên Tiên Vân đại lục cũng tồn tại các loại cơ quan của thiên đình?
“Ta cảm thấy trong này có vấn đề lớn.” Hạ Lãnh nghĩ tới một việc, lập tức nói: “Vũ Nữ kia là yêu quái, nếu nàng có năng lực giúp người trở thành Tiên Tộc, vậy tại sao không giúp được cho bản thân nàng?”
Khổng Thanh Tùng bị vấn đề này làm khó, một lúc sau mới lên tiếng: “Nàng bị phong ấn, đương nhiên không có cách nào thăng tiên.
“Được rồi, ta không rảnh nói nhảm với ngươi, thừa dịp bây giờ mưa phân đang nồng, giết ngươi để khởi động trận pháp cũng còn kịp!”
Hạ Lãnh than thở lắc đầu: “Chỉ sợ tâm nguyện hơn ngàn năm của Khổng Thị ngươi, cuối cùng chỉ có thể biến thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Loại trường sinh kia có gì hay mà theo đuổi chứ.”
“Ta ghét nhất chính kiểu thái độ này, loại người nhân sinh gì cũng có như ngươi cho nên mới khinh thường ước mơ của người khác đến thế!”
Khổng Thanh Tùng hoàn toàn nổi giận, trên mu bàn tay hắn nháy máy trồi lên một cái xương màu trắng sắc bén, lại ngóc đầu lên hung hăng hút vài hạt mưa, “Thời tiết tốt như vậy, không giết người đúng là đáng tiếc.”
“Vậy thì tới đi.” Hạ Lãnh cũng lười nói nhiều với hắn, học trong phim ảnh và truyền hình Hoàng Phi Hồng bày một tư thế, khiêu khích nói: “Xem thử hôm nay ai chết.”
Cơ Cửu lườm Hạ Lãnh, chỉ có lúc này hắn mới cảm giác được vị chủ nhân này vẫn chỉ là thiếu niên chưa trưởng thành, bình thường biểu hiện quá mức già dặn tỉnh táo, khiến cho người ta quên mất tuổi tác của hắn.
Khổng Thanh Tùng không nói một lời, bỗng dưng đạp về phía trước một bước, tung người bay lên, cái xương trên hai tay lần nữa dài ra, phá tan màn mưa đâm vào cổ họng Hạ Lãnh.
“Quá chậm.” Hạ Lãnh nhẹ giọng chửi bậy một câu, không lùi mà tiến tới, lách người vào kẽ hở của Khổng Thanh Tùng, một quyền đập tới.
“Oành!”
Nắm đấm nặng nề nện xuống phần bụng của Khổng Thanh Tùng, vậy mà lại phát hiện nện lên một loại âm thanh trầm đục thuộc tính kim loại.
“Xương cốt cả người ta đều cứng hơn sắt thép, ngươi vẫn nên đừng uổng phí sức lực.”
Khổng Thanh Tùng nhe răng cười một tiếng, bỗng nhiên hai tay chặp lại, muốn bắt lấy Hạ Lãnh.
“Bụp!”
Hạ Lãnh dễ dàng né tránh, một quyền này đấm vào mặt Khổng Thanh Tùng.
“Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Khổng Thanh Tùng không để ý, đưa tay quét về phía eo Hạ Lãnh: “Đã nói rồi mà, loại nắm đấm yếu ớt này không có tác dụng với ta.”
“Rầm!”
Hạ Lãnh né không kịp bị ăn một chưởng, thân hình lập tức bay xa mấy mét, âm thầm kêu đau.
Xương cốt trên người Khổng Thanh Tùng đúng là cứng đến nỗi có chút giận sôi, chỉ nhẹ nhàng bị quét trúng liền cảm thấy giống như bị một chiếc ô tô với tốc độ cao đụng vào.
Cũng may những năm này hắn tu luyện nhưng đồng thời cũng rèn luyện cơ thể, nếu không thì một chưởng vừa rồi thật sự khó mà gắng gượng nổi.
Cơ Cửu thấy thế, lập tức lấy ra nhuyễn kiếm đeo trên lưng, trực tiếp đâm về hai mắt Khổng Thanh Tùng.
Khổng Thanh Tùng nhanh chóng nhắm mắt lại, kiếm của Cơ Cửu liền đâm vào mí mắt, không thể tiến thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận