Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2649: Ta thấy đó là tà thuật thì đúng hơn

Hạ Thiên nói rất tùy ý, nhưng ý của hắn lại rất rõ ràng.
Tuy nhiên, thôn dân ẩn tu cũng không quá tin tưởng hắn. Bên trong từng ánh mắt đều tràn ngập sự hoài nghi.
“Ha ha, giọng điệu lớn thật.” Cao đại lão thẹn quá hóa cười, hơi mỉa mai: “Chúng ta chỉ mới ẩn cư hai mươi mấy năm không lộ diện, đám thanh niên thế hệ này đã trở nên cuồng vọng như vậy sao? Lại còn là đệ nhất thần y trong thiên hạ? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta là những đứa trẻ lên ba, sẽ tin vào mấy chuyện ma quỷ này của ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta nói lần cuối, tin hay không tùy các ngươi. Tóm lại, ai muốn trị bệnh thì đứng ra. Ta chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây với các ngươi.”
“Mọi người đừng bị lừa!” Không biết vì sao, Cao đại lão vẫn giữ thái độ thù địch không thể giải thích với Hạ Thiên: “Nói không chừng, hắn và cha con Mạc thị giống nhau. Ai biết được hắn muốn thừa cơ khống chế chúng ta cũng không chừng.”
Hạ Thiên cười rộ lên: “Ta khống chế đám phế vật các ngươi làm được cái gì?”
“Tiểu tử, ngươi nói ai là phế vật?”
“Chúng ta là ẩn sĩ, có tu vi trong người.”
“Ngươi không ham chúng ta, tất nhiên là ham cái khác.”
“Không thể tin được đám người này, chi bằng giết chết bọn chúng cho rồi.”
“…”
Dân làng lại dậy sóng, tiếng ồn ào thật khó chịu. Họ không còn phong thái của người được gọi là ẩn sĩ, ngược lại còn nhạy cảm hơn người bình thường gấp mười lần, động một chút là trở nên cuồng loạn.
“Hạ thúc thúc là người tốt, mọi người không được mắng hắn.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm thấy mọi người không tin, vội vàng lên tiếng giải thích: “Sư phụ xấu thật sự đã chết. Bệnh của ta và sư tổ gia gia cũng đã được Hạ thúc thúc chữa khỏi. Các ngươi không tin, có thể tự mình ra ngoài hỏi sư tổ gia gia thì biết. Ta dẫn ba người Hạ thúc thúc đến là để xem bệnh cho mọi người, tuyệt không có ý gì khác.”
“Ha ha, Niệm Tâm, mấy năm qua xem ra ngươi tiến bộ không ít.” Vẻ mặt không tin của Cao đại lão lại càng đậm. Ông ta lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi, ngươi nhận được bao nhiêu chỗ tốt từ đám người kia? Có phải ngươi đã bán hết bí mật của thôn ẩn tu chúng ta rồi đúng không?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm gấp đến độ nước mắt chảy xuống: “Ta không có, mọi người tin ta đi.”
“Đám người này toàn là thiểu năng. Anh rể, theo ta thấy, bọn họ không cứu được nữa rồi.” Thạch Thuần tức đến nghiến răng nghiến lợi, hờn dỗi nói.
Hạ Thiên lắc đầu: “Nếu ta đã đồng ý với Khâu lão đầu đến đây chữa bệnh cho bọn họ, ta nhất định phải làm.”
Thạch Thuần vẫn tức giận khó bình: “Nhưng bọn họ thật sự quá khinh người, nói không thông gì cả.”
“Ngươi không cần thuyết phục bọn họ nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vẫn là câu nói kia, ai muốn trị bệnh thì đứng ra, không muốn trị thì biến, chỉ đơn giản như vậy thôi. Đám người các ngươi chẳng có một chút tác dụng đối với ta. Nơi này cũng chẳng có thứ gì khiến ta để mắt. Ta nói đã rõ ràng chưa?”
“Rõ ràng cái đầu ngươi đấy. Ta thấy các ngươi đến đây gây chuyện thì có. Ăn một quyền của ta đi.” Một thôn dân nhịn không được thái độ cuồng vọng của Hạ Thiên, bỗng dưng từ trong đám người vọt ra, siết chặt quả đấm đấm vào đầu Hạ Thiên.
Không thể không nói, cú đấm của người này hơi đột ngột. Bất luận lực đạo hay tốc độ đều vượt qua người bình thường gấp mấy lần.
Chỉ tiếc là, nắm đấm này đối với Hạ Thiên chẳng khác gì cục bông gòn.
“A!”
Nắm đấm người kia nặng nề đánh vào ngực Hạ Thiên. Kết quả, Hạ Thiên không một chút phản ứng, còn hắn ta lại đau đến mức ngã nhào xuống đất.
“Ngươi còn dám ra tay? Chúng ta mau đuổi bọn chúng đi.”
“Các ngươi dám đến thôn ẩn tu làm loạn, các ngươi thật sự cho rằng chúng ta bệnh già chẳng làm gì được sao?”
“Đánh chết bọn chúng, đừng để bọn chúng chạy thoát.”
“….”
“Các ngươi chỉ giỏi làm loạn, tất cả im miệng hết cho ta.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn, quát một tiếng chói tai, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người. Bọn họ bịt lỗ tai lại, hỏa khí ngược lại lớn hơn. Khi bọn họ đang định phát tác, tất cả không khỏi giật mình, phát hiện bản thân không thể động đậy, ngay cả há miệng cũng không phát ra được một chút âm thanh.
Những người này hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, người nào cũng hoảng sợ vô cùng.
Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy lại không cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ không cần nghĩ cũng biết những người kia nhất định đã trúng chiêu của Hạ Thiên.
Cao đại lão sững sờ khi nhìn thấy cảnh này. Ông ta đứng ở chỗ cao mới không bị trúng chiêu. Ông ta sợ hãi rống lên: “Chẳng lẽ đây là đạo thuật? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi đến thôn ẩn tu để làm gì?”
“Mấy tên ngu này nghe chẳng hiểu tiếng người gì cả. Ta đã nói tám trăm lần rồi, ta đến là để chữa bệnh cho các ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Còn nữa, ta chỉnh lại một chút, đây không phải đạo thuật mà là y thuật chân chính.”
“Ta thấy nó là tà thuật thì đúng hơn.” Cao đại lão chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy, chúng ta sẽ khuất phục ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, tuyệt không có khả năng đó đâu. Chúng ta là ẩn sĩ núi Chung Nam, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ mà khuất phục ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi cảm thấy buồn cười: “Năm đó, khi các ngươi đối mặt với Mạc Vấn Dược, nếu các ngươi có được phần dũng khí đó, các ngươi đã không cần trốn ở đây đến ba mươi năm.”
Cao đại lão không khỏi đỏ mặt lên. Ông ta hiển nhiên cũng cảm thấy khi ông ta nói ra lời này có chút không biết xấu hổ, nhưng ông ta vẫn kiên quyết nói: "Không nói chuyện này nữa, tóm lại, mặc kệ ngươi có chủ ý gì, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị lừa. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận