Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3416: người mà ngươi giết rốt cuộc là ai?

“Đương nhiên là Hạ Thiên rồi.”
Lạc ca có cảm giác thái độ của Chiêm Văn Bân có chút không ổn nhưng vẫn trả lời.
Bốp.
Chiêm Văn Bân vung tay lên tát xuống, khí lực rất lớn, quạt bay cả người Lạc ca, gãy mất hai cái răng.
“Đại thiếu gia, vì sao lại đánh ta?” Lạc ca lồm cồm từ dưới đất bò dậy, khó hiểu hỏi: “Ta đã làm sai điều gì?”
Ánh mắt Chiêm Văn Bân âm trầm đến đáng sợ, giọng điệu cũng lạnh như dao: “Ta hỏi lại ngươi lần cuối, người mà ngươi giết là ai? Nếu ngươi dám gạt ta, bây giờ ta làm thịt ngươi cho chó ăn.”
“Cái này…” Lúc này, vẻ mặt Lạc ca không khỏi hiện lên sự sợ hãi: “Ta đã dựa theo sự phân phó của đại thiếu gia ngươi mà làm, phái ra sát thủ chính là A Sai, cao thủ mà ta bỏ ra giá cao mời từ Thái Lan về, giết người từ trước đến nay vô cùng gọn gàng, gần như chưa hề thất thủ.”
“Ha ha.” Chiêm Văn Bân giận quá thành cười, chỉ vào Lạc ca: “Tiểu tử ngươi có phải cảm thấy giết chết Chiêm Thiên Thiên tương đương với việc thay ta loại bớt một đối thủ cạnh tranh, ta sẽ mở một mặt lưới cho ngươi?”
Lạc ca nghe Chiêm Văn Bân nói xong, biểu hiện lại càng mờ mịt hơn: “Đại thiếu gia, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Con mẹ nó, ngươi còn giả ngu với bổn thiếu gia?” Chiêm Văn Bân bóp cổ Lạc ca, hung hăng quát lớn: “Lão gia tử đích thân gọi điện thoại đến, bảo hôm nay Chiêm Thiên Thiên tham gia hoạt động ở bể bơi đã bị người ta giết. Ông ấy hoài nghi ta phái người làm. Mặc dù bổn thiếu gia đã sớm muốn giết chết tên nghiệt chủng tư sinh này của lão gia tử nhưng không phải bây giờ, hiểu chưa?”
Lạc ca ngẩn ra một hồi lâu mới từ từ hiểu chuyện: “Đại thiếu gia, ngươi, ngươi nói là tiểu thiếu, phì, là con riêng của lão gia bị người ta giết? Chẳng lẽ… không thể nào?”
“Tên sát thủ kia đâu, lập tức mang hắn ta đến đây, ta muốn đích thân hỏi hắn ta.” Chiêm Văn Bân ra lệnh cho Lạc ca: “Còn ngươi, cút ra ngoài cho ta.”
Lạc ca lộn nhào ra khỏi phòng, nhưng vừa bước đi được nửa bước, giọng của Chiêm Văn Bân đã truyền đến: “Khoan đã.”
“Vâng, đại thiếu gia, ngài còn gì dặn dò?” Lạc ca lập tức bị dọa đến máu như đông lại, vội quay người hỏi.
“Ngươi trước đừng để tên sát thủ đó quay về.” Chiêm Văn Bân chậm rãi đứng lên, đến bên cửa sổ nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, chậm rãi nói: “Ngươi đến bể bơi, ta mặc kệ hắn ta đã giết ai, hắn ta lập tức mang thi thể về cho ta. Nếu không thể mang về, hắn ta trực tiếp tự vận đi.”
“Vâng.” Mồ hôi Lạc ca rơi như mưa, nhanh chóng rời đi, chọn một hơi hẻo lánh, gọi điện thoại cho sát thủ A Sai.
Vài giây sau, điện thoại mới kết nối. Bên trong điện thoại vang lên tiếng rên rỉ: “Lạc ca, ngươi chờ một lát, ta lập tức quay về ngay.”
“Ngươi đừng di chuyển.” Lạc ca ngưng trọng nói: ‘Ta hỏi ngươi một việc, người mà ngươi giết rốt cuộc là ai?”
“Còn không phải cái gì Thiên sao? Bạch Thiên hay Xuân Thiên gì đó?” A Sai sờ đầu của mình, vẫn cảm thấy đau như cũ. Vừa nãy bị người ta đá ngất, lúc này nghe được điện thoại của Lạc ca mới tỉnh: “Trước đó ta đã gửi tin nhắn cho ngươi rồi mà.”
Lạc ca tức đến mức thổ huyết: “Là Hạ Thiên, ta bảo ngươi giết một người tên Hạ Thiên.”
“A, đúng, là Hạ Thiên.” Sát thủ A Sai giật mình: “Chính là tiểu tử đó, ta ra tay rất gọn gàng, hắn tuyệt đối không sống được.”
Lạc ca dốc hết toàn bộ cơn giận mà mình đã nhận vừa rồi ra: “Ngươi đúng là ngu xuẩn, ngươi giết nhầm người rồi có biết không? Người mà ngươi giết không phải Hạ Thiên mà là Chiêm Thiên Thiên.”
“Không sai đâu, ta dựa theo dặn dò của ngươi mà làm.” A Sai vẫn không hiểu: “Bên trong tên có chữ Thiên, đẹp trai, rất thân mật với Ninh Nhụy Nhụy.”
“Con mẹ nó, ngươi đúng là loại thiểu năng, thứ này mà cũng có thể giết nhầm.” Lạc ca tức đến mức muốn đánh người, nhưng cũng biết tin tức mà mình cung cấp không đầy đủ, mới tạo thành sự hiểu lầm như thế, nhưng hắn ta không có khả năng thừa nhận đó là lỗi của mình, đành phải nói: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.”
Lúc này, A Sai mới chậm rãi tỉnh ra, nhớ đến người đá hắn ta, liền nói: “Lạc ca, nếu không, để ta đi giết hắn lại lần nữa. Ta đã biết ai là Hạ Thiên rồi.”
“Quên đi, nếu ngươi lại giết nhầm người nữa, đến cả ta cũng bị người ta lăng trì.” Lạc ca không muốn phát sinh thêm sự cố, liền dặn dò: “Bây giờ ngươi còn ở đó không?”
“Vẫn còn ở bể bơi.” A Sai trả lời.
Lạc ca có chút ngoài ý muốn, không khỏi hỏi: “Mười phút trước ngươi nói rời khỏi bể bơi, tại sao bây giờ ngươi vẫn còn ở đó?”
A Sai không nói mình bị người ta đạp choáng, đành phải mập mờ trả lời: “Ta gặp một số chuyện, chậm trễ chút thời gian.”
“Được rồi, ta cũng lười hỏi ngươi chuyện gì. ’ Lạc ca cũng không hứng thú dây dưa mãi chuyện nhỏ này, trịnh trọng nói: “Bây giờ ngươi quay vào bên trong, mang thi thể của Chiêm Thiên Thiên ra. Nếu lần này để xảy ra sai lầm, ngươi trực tiếp đi chết đi.”
A Sai lập tức đáp: “Lạc ca, ngươi yên tâm đi, lần này tuyệt đối không sai lầm nữa đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, sát thủ A Sai cảm thấy rất mất mặt. Hắn ta đường đường là đệ nhất sát thủ Đông Nam Á, nhưng lại phạm vào sai lầm cấp thấp này. Nếu truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới sát thủ. Cho nên, cho dù Lạc ca không hạ mệnh lệnh này, hắn ta cũng sẽ nghĩ cách xử lý thi thể, tránh làm hỏng thanh danh của mình.
Cũng may, bây giờ hắn ta vẫn còn ở bể bơi. Sau khi hạ quyết tâm, hắn ta một lần nữa lặng lẽ chạy vào bên trong bể bơi.
Thời gian mà hắn ta ngất xỉu không lâu. Mặc dù không biết vì sao thi thể Chiêm Thiên Thiên lại thay đổi vị trí, bên trên còn một nữ nhân trung niên mập mạp nằm đè lên, nhưng điều này không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận