Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1819. Ai đang giả ngu?

"Ngươi còn muốn mặt mũi nữa không hả?" Cuối cùng A Cửu không thể nhịn được nữa, tên khốn kiếp này lại muốn lấy cớ để chiếm tiện nghi tiểu thư nhà nàng!
Y Tiểu Âm cũng rất chán nản, nàng còn tưởng cái tên tâm thần kia đột nhiên bình thường trở lại, kết quả hắn vẫn trước sau như một, không có thay đổi gì, bây giờ còn lấy cớ cứu vớt thế giới để nàng luyện công cùng!
Mà thứ hắn gọi là luyện công còn không phải là loại chuyện ấy sao? Mặc dù nàng chưa từng luyện qua với hắn, nhưng nàng đã sớm nghe nói về chuyện này.
"Ta lặp lại lần nữa, ta sẽ không dùng phương pháp luyện công đó với ngươi!" Y Tiểu Âm đột nhiên tránh thoát Hạ Thiên, tiếp đó ngồi xuống trước mặt hắn, "Nếu như ngươi thật sự hi vọng ta trợ giúp, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở chung với ngươi để nghiên cứu Nghịch Thiên Bát Châm, tìm xem rốt cuộc Nghịch Thiên Đệ Bát Châm được thi triển như thế nào, nhưng nếu như ngươi vẫn còn muốn làm loạn, vậy thì ta sẽ mặc kệ chuyện đó!"
"Ừm, không sao, vậy Cửu nha đầu luyện công với ta đi." Hạ Thiên lập tức đổi sang mục tiêu khác.
"Ngươi nằm mơ đi!" A Cửu tức giận la to.
"Nếu vậy, Cửu nha đầu, ngươi có thể đi rồi." Hạ Thiên buông A Cửu ra, "Dù sao ngươi sẽ không thể nghiên cứu Nghịch Thiên Bát Châm, cũng không thể giúp ta luyện công, hoàn toàn không có chút tác dụng nào."
A Cửu tức điên, tên đó đang nói tiếng người sao? Không ngủ với hắn đồng nghĩa với không có tác dụng?
"Vợ Y Y, ta cảm thấy loại nha đầu không nghe lời, thỉnh thoảng còn muốn hợp tác với người khác để hại ta như Cửu nha đầu không quá thích hợp ở lại đây, nếu không lần sau nàng ta nói bí mật của Nghịch Thiên Bát Châm ra bên ngoài thì làm sao bây giờ?" Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m, vẻ mặt rất thành thật, "Cho nên, nếu không hai chúng ta cùng nhau nghiên cứu, nếu không thì ta vẫn nên nghiên cứu một mình thôi."
A Cửu có chút tức giận, tên lưu manh đó hiển nhiên đang cố ý kiếm cớ đuổi nàng đi, nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn được ở riêng với Y Tiểu m, mà mục đích cuối cùng của hắn là gì, vậy càng không cần bàn nữa.
Nhưng tức giận thì tức giận, hiện giờ A Cửu lại không thể nói cái gì, bởi vì Hạ Thiên cũng không có nói oan nàng, nàng đúng là suýt chút nữa đã hợp tác với Nam Cung Tú để hãm hại Hạ Thiên.
Lùi một bước nói, cho dù lần này nàng vẫn chưa thật sự hành động, nhưng đúng là trước đó nàng đã rất nhiều lần muốn giết hắn. Cứ việc gia hỏa kia đều tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng bây giờ hắn lôi lý do đó ra để nói thì nàng cũng không cách nào phản bác được.
"A Cửu, trong khoảng thời gian này ta muốn chuyên tâm nghiên cứu y thuật với Hạ Thiên, việc ở bệnh viện trông cậy cả vào ngươi." Lúc này Y Tiểu Âm lên tiếng phân phó.
"Được, tiểu thư." A Cửu đáp ứng, trong lòng dường như lơ đãng thở phào một cái.
Nàng hơi chần chờ một chút, sau đó lại nói: "Tiểu thư, vậy ta đi trước đây."
"Ừ, có việc gì thì gọi điện thoại cho ta." Y Tiểu Âm gật đầu.
A Cửu liếc nhìn Hạ Thiên một cái, tiếp đó quay người rời đi.
Mà khi nàng vừa mới bước ra ngoài thì đã nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng đóng cửa, điều đấy khiến trong lòng nàng thoáng có chút bất an, nhưng một giây sau, nàng tự nói với bản thân, mặc kệ bên trong sắp xảy ra cái gì, đó không phải là chuyện mà nàng có thể xen vào.
Mặc dù nàng vẫn rất tôn kính tiểu thư, vẫn rất để ý tới nàng ấy, nhưng chung quy thì nàng vẫn cần có cuộc sống của riêng mình, nàng không thể cứ mãi buộc chung một chỗ với Y Tiểu Âm được.
Huống chi, thật ra thì nàng cũng không cách nào buộc chung một chỗ với nàng ấy được.
Ít nhất, trong mắt của Hạ Thiên, địa vị của nàng và Y Tiểu Âm hoàn toàn không cùng một tầng thứ.
Trong lòng A Cửu hình như có một tia không thoải mái, nhưng rất nhanh, tia khó chịu ấy đã bị nàng xua tan, lại sau đó, nàng nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Mà giờ khắc này, trong phòng tổng thống, Hạ Thiên lại đang rất vui vẻ.
"Vợ Y Y, hôm nay ngươi quá ngoan, biết đuổi Cửu nha đầu đi chỗ khác, như vậy chúng ta có thể bắt đầu chân chính tận hưởng thế giới của hai người rồi." Hạ Thiên vừa nói vừa vươn tay ôm Y Tiểu m.
Nhưng lần này Y Tiểu Âm đã sớm có chuẩn bị, eo nhỏ lập tức uốn éo né sang một bên.
"Hiện tại để ta nói rõ ràng với ngươi, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở đây, cho đến khi nguy cơ chân chính đi qua, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không được làm loạn." Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, giọng điệu bình tĩnh, "Nếu như ngươi thật sự có lòng tin vào bản thân, như vậy ngươi hãy dùng một loại phương thức bình thường với ta. Ngươi không ngốc, chắc chắn hiểu những gì ta nói, cho nên cũng đừng giả ngu trước mặt ta nữa."
"Vợ Y Y, ta thông minh như vậy sao có thể giả ngu được chứ?" Hạ Thiên cười hì hì, "Nhưng vợ Y Y lại rất thích giả ngu, rõ ràng nàng đã sớm là người của ta rồi mà luôn làm bộ như mình không phải, như vậy là không đúng nha."
"Nói chính sự đi." Thật ra Y Tiểu Âm đã sớm biết, muốn cho Hạ Thiên yên phận căn bản là suy nghĩ viển vông, nàng chỉ cần thiết làm cho Hạ Thiên hiểu, nàng vẫn sẽ không để cho hắn tùy tâm sở dục mà thôi.
"Vợ Y Y, chuyện của chúng ta chính là chính sự lớn nhất." Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô cùng thành thật.
"Vậy à? Thế chuyện của Nguyệt Thanh Nhã, Dạ Ngọc Mị các nàng thì sao đây?" Y Tiểu Âm hừ nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi thật sự không lo lắng các nàng ấy sẽ xảy ra chuyện sao? Hiện giờ các nàng đi Tiên Vân đại lục, mà ngươi vẫn còn ở đây, thậm chí các nàng ấy còn không biết sự tồn tại của Liên minh Tu tiên, mà ngươi đã biết chuyện đó lại không cách nào thông báo cho các nàng ấy biết, đừng nói cho ta là ngươi không hề lo lắng một chút nào."
"Vợ Y Y à, đương nhiên là ta sẽ không lo lắng rồi. Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài rất lợi hại, chắc chắn các nàng ấy sẽ không có việc gì." Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ không thèm để ý chút nào, "Ừm, nhưng ta phát hiện bây giờ ta lại rất nhớ các nàng ấy, vợ Y Y, hay là chúng ta nghĩ biện pháp liên lạc các nàng trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận