Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3560: Ngươi mắng ai cẩu thí đấy?

“Ta không biết ngươi nói cái gì?”
Đại não lão đạo sĩ lôi thôi rốt cuộc cũng đã giảm xóc, không khỏi hỏi: “Dưới đáy Hoàng Sơn còn có thể có vật gì chứ?”
“Ngươi còn giả ngu với ta?” Nam nhân mặc kim y lạnh lùng nhìn lão đạo sĩ lôi thôi, nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta đã kiểm tra cơ thể của Hoàng Y, bên trong cơ thể của hắn ta không có vật của năm đó. Năm đó, ta nhìn trúng thứ đó mới hạ trọng chú ở Hoàng Sơn. Nếu không, bổn tọa không cần lãng phí thời gian ở đây.”
“Đó là chuyện của ngươi.” Biểu hiện của lão đạo sĩ lôi thôi vẫn không mặn không nhạt: “Làm sao ta biết ngươi muốn làm gì.”
Nam nhân mặc kim y thấy không thể moi được bất kỳ lời gì từ miệng của lão đạo sĩ, không khỏi có chút thất vọng giễu cợt: “Ha ha, dám làm mà không dám nhận. Nhân loại các ngươi rốt cuộc cũng chỉ có chút cách cục đó mà thôi.”
“Ngươi nói giống như cách cục của ngươi lớn lắm vậy.” Lão đạo sĩ mắng trả.
“Tất nhiên rồi.” Nam nhân mặc kim y ngạo nghễ nói: “Hắc Sát tộc chúng ta, cho dù ở liên minh tu tiên cũng là Ma tộc đỉnh phong, nhân loại các ngươi sao có thể so sánh.”
Lão đạo sĩ cười lạnh, hỏi ngược một câu: “Nếu các ngươi ngưu bức như thế, tại sao các ngươi còn luân lạc đến chỗ này, mượn nhờ cơ thể nhân loại mới có thể sống sót? Đây chính là cách cục của Ma tộc?”
“Còn chưa đến phiên ngươi giáo huấn bổn tọa. Ngươi không có tư cách này.” Nam nhân mặc kim y giống như bị chạm đến chỗ đau, giận tím mặt: “Cho dù không có vật kia, chỉ dựa vào linh mạch còn sót lại trong người Hoàng Y cũng đủ dùng rồi, chỉ là hiệu quả kém hơn một chút mà thôi. Đợi đến khi ma chủ hàng thế, nhân loại các ngươi sẽ trở thành huyết nô, ngươi cứ chờ đó mà xem.”
“Được thôi, ta chờ.” Lão đạo sĩ cười khẽ, sau đó giơ ba ngón tay: “Nhưng ta đoán ngươi sống không quá con số này.”
Nam nhân mặc kim y nhìn lão đạo sĩ: “Ngươi đừng chơi trò này với bổn tọa. Ta nói cho ngươi biết, trong vòng ba ngày, chờ ta lấy được linh mạch bên trong cơ thể Hoàng Y ra, đến lúc đó không có ai là đối thủ của bổn tọa.”
“Bây giờ là con số này.” Nụ cười trên mặt lão đạo sĩ vẫn không thay đổi, bỗng thu lại một đầu ngón tay.
“Bốp!” Nam nhân mặc kim y không khỏi giận dữ, đưa tay đánh lão đạo sĩ một cái: “Ngươi đừng tưởng rằng bổn tọa không dám giết ngươi.”
Lão đạo sĩ bay ra xa mấy mét, nhưng cũng không bị thương nhiều. Ông ta cũng lười trở mình, chỉ nói: “Ta đùa một chút thôi mà, ngươi cần chi phải kích động như vậy.”
“Lực Ma, ngươi nhốt ông ta lại, để ông ta giúp giải quyết tắc nghẽn linh mạch bên trong cơ thể Hoàng Y.” Nam nhân mặc kim y lười so đo, lạnh giọng phân phó thuộc hạ: “Nếu ông ta không nghe lời, ngươi cứ giết chết ông ta.”
“Phối hợp, nhất định phối hợp, ta còn chưa sống đủ mà.” Lão đạo sĩ vô cùng thức thời cười nói.
Nam nhân thanh niên tên Lực Ma một tay nhấc lão đạo sĩ lên bước ra khỏi thạch thất, vòng đến một thạch thất khác đằng sau Thiên Đô Phong. Hoàng Y đang bị nhốt ở đây để hút lấy linh mạch.
“Này, vị Lực Ma huynh này, ngươi cầm chặt quá, có thể lỏng ra một chút được hay không? Lão đạo ta sắp bị ngươi bóp nát rồi.” Lão đạo sĩ vùng vẫy hai lần, phát hiện không có tác dụng, vì thế liền lên tiếng cầu xin.
Lực Ma hừ lạnh một tiếng, chỉ vào lão đạo sĩ mà mắng: “Hừ, lão già, bớt chơi đểu ở đây đi. Đại nhân chiều theo ngươi nhưng ta thì không. Nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta tiện tay bóp chết ngươi đấy.”
“Lực Ma huynh, có chuyện gì thì từ từ nói.” Lão đạosĩ cười khẽ: “Ngươi thoải mái với ta bây giờ, chờ đến khi các ngươi bị Hạ Thiên thanh toán, ta còn có thể van nài cho ngươi, nói không chừng ngươi có thể thoát chết thì sao?”
“Lão gia hỏa, con mẹ nó ngươi muốn chết đúng không?” Lực Ma giận tím mặt, ném lão đạo sĩ xuống đất, chỉ tay mắng to: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, tay này của ta có khí lực mấy chục vạn cân. Trên đời này không có ai là đối thủ của ta, cho dù Thiên Vương lão tử đến, ta cũng có thể một quyền đập chết hắn ta chứ đừng nói chi tên cẩu thí Hạ Thiên.”
Vừa dứt lời, từ trên cao vang lên một giọng nói lười biếng: “Ngươi mắng ai cẩu thí đấy? Ngươi muốn chết đúng không?”
“Là ai?” Lực Ma giật mình, đôt nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy một bóng người.
Sắc trời còn chưa sáng lắm, chỉ lờ mờ nhìn thấy một hình dáng, sau lưng còn có ánh sáng yếu ớt, ngược lại có mấy phần phong thái cao nhân.
“Vừa rồi tên ngốc ngươi gọi tên của ta. ’ Hạ Thiên nhẹ nhàng nhảy một cái, rơi xuống giữa hai người, biểu hiện uể oải: “Bây giờ ta đến rồi, ta cũng muốn nhìn xem làm sao ngươi có thể dùng một quyền đấm ta được.”
Lực Ma nghe xong, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi chính là Hạ Thiên?”
“Ta chính là Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nào, ta đứng ở đây, ngươi đánh ta một quyền thử xem.”
“Ngươi muốn lừa ta.” Lực Ma cười lạnh, gương mặt hiện lên sự khinh bỉ: “Trò hề này ta gặp nhiều rồi. Ngươi cố ý dụ ta qua đó, sau đó thừa cơ đánh lén, ngươi còn quá non rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Với trí thông minh nhiêu đó của ngươi, ngươi cũng đừng tự cho là thông minh. Ngươi cứ ra tay đi. Nhưng ta nghĩ đầu óc của ngươi không được, khí lực không đủ, chỉ biết há mồm khoác lác thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận