Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3107: Ngươi đang bị người ta lợi dụng đấy

“Ngươi nói cái gì thế? Chọn một người ngoài? Ngươi đang nói đùa gì vậy?”
Hồ Ứng Hùng là người đầu tiên không đồng ý, đứng lên phản đối: “Hơn nữa còn là một người có địch ý với Hồ gia chúng ta. Ca của ngươi, còn có Tào y sư đều bị hắn đánh. Ngươi không nghĩ đến chuyện báo thù thì thôi đi, lại còn muốn hắn làm gia chủ Hồ gia?”
“Trước đó nãi nãi cũng đã nói, người tham gia hội nghị đều có tư cách ứng cử chức gia chủ.” Hồ Hóa Vũ thành thật nói: “Hạ Thiên là đồ tôn của gia gia, cũng không tính là người ngoài. Đại ca và họ Tào chính là gieo gió gặp bão, không trách được Hạ Thiên.”
“Ngươi, quả thật là…” Hồ Ứng Hùng không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung đứa con trai này của mình. Ông ta tức giận đến mức nói tục: “Ngươi chỉ là tiện chủng được sinh ra bên ngoài mà thôi.”
Hạ Thiên cười nói: “Nếu hắn ta là tiện chủng, vậy ngươi là cái gì?”
“Cái này…” Hồ Ứng Hùng trong nháy mắt nghẹn lời.
Hồ Ứng Bảo tiếp lời, cũng phản đối như anh trai của mình: “Nếu Hạ Thiên thừa nhận mình là đồ tôn của Vạn tiên sinh, chúng ta chẳng có lời gì để nói, nhưng hắn không thừa nhận, cho nên hắn ta chẳng liên quan gì đến Hồ gia.”
“Được rồi, đừng tranh cãi mấy chuyện vô vị nữa.” Hồ lão thái thái không vui nhìn hai đứa con trai của bà: “Tổ huấn Hồ gia chính là như thế, chỉ cần có liên quan đến Hồ gia, lại có người đề cử, người đó sẽ có tư cách tham gia tranh cử chức gia chủ. Nếu ngươi có ý kiến, ngươi có thể đến Nguyệt Phương Nguyên nói với Cổ Thần bà bà đi.”
Lời nói của Hồ lão thái thái rất dứt khoát. Cho dù có người không tán đồng nhưng cũng không dám mượn đề tài nói chuyện của mình.
“Ta chẳng có hứng thú đối với chức gia chủ, đừng kéo ta vào.” Hạ Thiên khoát tay: “Ta chỉ đến ăn một bữa cơm, thuận tiện xem náo nhiệt một chút mà thôi.”
Ngải Luân mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Ngươi có hứng thú hay không thì ngươi cũng nên thử một chút. Hơn nữa, ngươi không muốn làm mà chỉ muốn xem náo nhiệt, ngươi ngồi hàng trước nhất mới nhìn thấy rõ ràng.”
“Nhị sư phụ, có phải ông đang đánh chủ ý xấu, muốn gạt ta phải không?” Hạ Thiên nhếch miệng, mất hứng nói.
Ngải Luân thản nhiên đáp: “Ngươi thông minh như thế, ai có thể gạt được ngươi?”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu: “Tuy nhiên, nhị sư phụ ông đừng tưởng rằng sử dụng chiêu này là có thể dụ được ta. Ta nói không hứng thì chính là không hứng.”
Hồ lão thái thái vốn muốn khuyên Hạ Thiên một chút, nhưng thấy hắn kiên quyết như vậy, bà đành lên tiếng: “Nếu ngươi đã kiên quyết như thế, lão thân cũng không ép. Hóa Vũ, người ứng tuyển cuối cùng vẫn là ngươi đi.”
“Vâng, nãi nãi.” Hồ Hóa Vũ gật đầu.
Lúc này, có người nhận ra đây chính là chiến lược lấy lui làm tiến của Hồ Hóa Vũ. Bản thân hắn ta là con riêng. Nếu hắn ta tự đề cử mình, tuyệt đối sẽ có người đưa ra dị nghị. Hai cha con bọn họ cùng nhau tranh giành cũng sẽ tạo nên dư luận.
Vì thế, hắn ta đã ném Hạ Thiên ra trước, để Hạ Thiên bị mọi người nhất trí tập kích, bản thân Hạ Thiên lại không có hứng thú. Sau đó, hắn ta sẽ thuận lý thành chương chiếm danh ngạch của Hạ Thiên, người khác cũng không tiện phản đối.
“Tiểu tử này không đơn giản.” Ngải Luân hiểu ra, lập tức nói với Hạ Thiên: “Ngươi đang bị người ta lợi dụng đấy.”
Hạ Thiên nói: “Nhị sư phụ, ông mới là người bị người ta lợi dụng thì có. Ông có nhớ ông đến đây là để làm gì không?”
“Sao?” Ngải Luân sửng sốt, sau đó mới giật mình lấy lại tinh thần. Không phải ông đến tìm sát thủ sao, tại sao lại thành một trong những người chủ trì tuyển chọn gia chủ Hồ gia thế?
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã xác định ba người tranh cử vị trí gia chủ.” Lão thân sĩ tên Mạc Công cao giọng nói: “Chính là con trai trưởng lão thái thái Hồ Ứng Hùng, con trai thứ hai Hồ Ứng Bảo và cháu trai Hồ Hóa Vũ.”
Hồ Ứng Điệp không khỏi có ý kiến, đưa tay kháng nghị: “Khoan đã, Mạc Công có phải đã quên ta rồi hay không?”
“À, thêm con gái thứ ba Hồ Ứng Điệp, tổng cộng bốn người. Không biết ta còn bỏ sót ai nữa không?” Mạc Công nhìn xung quanh, hỏi lại lần nữa: “Còn có ai muốn tham gia ứng tuyển nữa không? Ta hỏi lại lần cuối, nếu không có, chúng ta sẽ tiến hành bước kế tiếp.”
Tất cả mọi người đều không có dị nghị.
“Lão tỷ tỷ, có thể bắt đầu rồi.” Mạc Công nói với Hồ lão thái thái; “Để phòng ngừa sự cố phát sinh, ta thấy nên nhanh chóng định cho xong việc này.”
Hồ lão thái thái gật đầu. Bà quay sang nói với Tề Ngữ Thi: “Ngữ Thi, ngươi lấy đồ ra đây đi.”
“Vâng.” Tề Ngữ Thi lui ra, một lát sau đã mang theo một cái hộp quay lại, bước đến bên cạnh Hồ lão thái thái.
Cái hộp chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân màu đen, bên trên có hoa văn phức tạp, hơn nữa còn dùng máu để sơn, tản ra một luồng khí tức lâu đời.
“Ồ?” Khi A Cửu nhìn thấy cái hộp, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc.
Hạ Thiên nhìn A Cửu, hỏi: “Cửu nha đầu, nàng sao vậy?”
“Hình như ta đã nhìn thấy cái hộp này ở đâu rồi.” A Cửu khẽ cau mày.
“Không có ấn tượng gì cả.” Trí nhớ của Hạ Thiên cực kỳ tốt, nếu gặp qua mà quên mất thì chẳng khác nào đang sỉ nhục hắn, nhưng hắn có một đặc điểm, nếu là đồ mà hắn không cảm thấy hứng thú, hắn sẽ không để vào mắt, càng không ghi nhớ: “Cửu nha đầu, nếu nàng thích cái hộp này, ta có thể tìm mấy cái cho nàng chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận