Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3468: Có việc thì nói, không việc thì biến

“Trận pháp?”
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý không khỏi mở to, kinh nghi hỏi: “Trận pháp gì?”
“Trận pháp gì thì ta cũng không rõ lắm. Ta không có nghiên cứu trận pháp.” Hạ Thiên lắc đầu, biểu hiện hờ hững: “Cái này phải hỏi Thần Tiên Tỷ Tỷ, hoặc muội muội chân dài. Đương nhiên, mấy năm gần đây, hình như vợ Y Y cũng có nghiên cứu qua, chắc cũng biết.”
Sắc mặt Nhiếp Tiểu Lý trở nên mờ mịt, hoàn toàn không biết Hạ Thiên đang nói đến ai, đành phải quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Người mà hắn nói là…”
“Đều là nữ nhân của hắn đấy.” Ninh Nhụy Nhụy đáp lại một câu, sau đó hỏi Hạ Thiên: “Y Y tỷ đang ở đâu? Nếu không, ngươi chụp một tấm ảnh rồi gửi cho nàng ấy xem.”
Ninh Thụy Thần đề nghị: “Toàn bộ tiểu trấn được cấu thành một trận pháp, vậy chỉ có thể leo lên đỉnh núi mới có thể chụp được.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Ninh Nhụy Nhụy móc ra điện thoại di động, mũi chân điểm một cái nhảy lên nóc nhà.
Sau đó, nàng vận dụng Phiếu Miểu Bộ vừa mới học chưa được bao lâu, bay lên cao hơn mười trượng nữa.
Đột nhiên, nàng đảo ngược người, đứng giữa không trung, khoan thai cầm điện thoại chụp mấy tấm hình, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ừm, rất giống một trận pháp.” Ninh Nhụy Nhụy kiểm tra ảnh chụp trong điện thoại, cảm giác nhà ở và đường xá rất giống một đồ hình đặc biệt nào đó: “Nhưng trận pháp này có tác dụng gì chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý xích lại gần Ninh Nhụy Nhụy, nhìn chằm chằm đồ hình một hồi, bỗng nhiên kêu lên: “Đồ án này rất giống với mặt nạ bảo tiêu.”
Nghe xong, Ninh Nhụy Nhụy cũng nhớ đến, bảo tiêu dưới trướng Long Hành Vũ đều đeo mặt nạ, bên trên có hình vẽ sáu con mắt rất quỷ dị.
“Cái này… đây là tộc huy của Nhiếp gia.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý liếc qua một cái, lập tức che miệng la hoảng lên: “Tiểu Lý, huyết ngọc mà mẹ đưa cho con cũng có đồ án này.”
Nhiếp Tiểu Lý lập tức lấy khối huyết ngọc từ trong túi ra, so sánh với địa hình bản đồ tiểu trấn Ninh Nhụy Nhụy vừa mới chụp được, phát hiện mặc dù không giống hết trăm phần trăm nhưng cũng có bảy phần tương tự.
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên nhớ đến một tin tức quan trọng: ‘Đúng rồi, trước khi Long Hành Vũ chết, đã từng nói Nhiếp gia, Chiêm gia, âm gia, còn có gia tộc nào đó đều được Xích Nguyệt ma tộc bọn họ bồi dưỡng ra được.”
“Xích Nguyệt ma tộc? ’
Nếu là lúc trước, khi nghe đến cái tên này, Nhiếp Tiểu Lý sẽ cảm thấy hoang đường vô cùng, nhưng những gì trải qua hai ngày trước, tam quan của nàng đã được tái tạo lại.
“Không đâu.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý không khỏi lắc đầu: “Ta nghe tổ tông Nhiếp gia lưu truyền thuyết pháp, Nhiếp gia dường như là hậu nhân thần tiên nào đó, tại sao lại dính líu đến Ma tộc chứ?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi có thể nghĩ đến hành động tác oai tác quai của Nhiếp gia có liên quan đến nửa cọng lông của thần tiên không?”
“Cái này…” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nghẹn lời, bởi vì sau khi bà được gả vào Nhiếp gia, bà nhìn thấy đủ loại hành vi của Nhiếp gia, quả thật có chút vô nhân đạo, thậm chí làm cho người ta giận sôi.
Nhưng trước giờ Nhiếp gia luôn sống khép kín, lại lấy tông tộc làm đầu, cho nên những chuyện dơ bẩn đó không được truyền ra ngoài.
Mặc dù cũng có người nói ra ngoài nhưng không ai tin.
Mặc dù có người tin cũng không có chứng cứ.
Dần dà, mọi người đã xem những chuyện đó chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt.
“Thả con mẹ nó cái rắm, tên vương bát đản nào dám phỉ báng Nhiếp gia chúng ta.” Lúc này, cách đó không xa có một bóng người phách lối chậm rãi bước đến.
Tuổi tác người này nhìn qua cũng không nhỏ, ít nhất cũng bốn mươi, thân hình khá cao lớn, khoảng một mét tám.
Tiếc là, gò má quá cao, môi lại mỏng, mắt hẹp mũi tẹt, vừa xấu lại chanh chua.
“Ồ, đây không phải Bao thẩm, còn có Tiểu Lý sao?” Nam nhân cao gầy lên tiếng, gương mặt còn có ý cười không rõ: “Ta nghe nói Tiểu Lý được gả cho một người có tiền, tiệc cưới được tổ chức trong hai ngày qua, tại sao lại về rồi?”
Vừa nói xong lại, hắn ta lại cười nhạo: “Chẳng lẽ phú hào kia hồi hôn, các ngươi xám xịt quay về nhà?”
“Đừng sợ đừng sợ, bị đá cũng chẳng phải chuyện lớn. Nhiếp gia trấn cũng có nam nhân tốt mà.” Người này tự luyến sờ cằm của mình, lắc lắc hông bày ra tư thế tự cho là anh tuấn: “Ví dụ như ta chính là nam nhân chất lượng cao của nhân loại…” A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người hắn ta đã bay ra ngoài, chuẩn xác rơi vào thùng rác phía đối diện.
Ninh Thụy Thần nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Người này là ai vậy? Diện mạo xấu như thế, tuổi tác cũng lớn, sao lại cảm thấy bản thân mình tốt đẹp nhỉ?”
“Là một người rảnh rỗi trong trấn, làm người khá hèn mọn và hạ lưu.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, lập tức nhớ ra thứ gì đó: “Nhưng hắn ta và đại ca có qua lại với nhau, nếu hắn ta xuất hiện đồng nghĩa với…”
Nghĩ như vậy, Nhiếp Tiểu Lý liền la lớn: “Đại ca, nếu ngươi đã quay về, cần chi phải giấu đầu lòi đuôi. Có chuyện gì không thể trực tiếp ra ngoài nói sao?”
“Không ra thì cũng đừng ra nữa.” Hạ Thiên nói: “Đi thẳng vào thùng rác nằm chung với tên ngu ngốc kia đi.”
Qua hai ba giây, Nhiếp Côn Bằng quả nhiên chậm rãi bước ra từ đằng sau căn nhà cách đó không xa.
“A Côn, ngươi về khi nào thế?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nhìn Nhiếp Côn Bằng, có chút do dự hỏi: “Chuyện ngày hôm qua, ngươi không bị thương chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý biết Nhiếp Côn Bằng đến nhất định kẻ đến không thiện, hỏi thẳng: “Đại ca, nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không cần sợ hãi, ta đến không phải để tìm ngươi.” Nhiếp Côn Bằng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ta đến là để tìm hắn.”
Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Có việc thì nói, không việc thì biến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận