Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3238: Dù sao cũng là thứ vô dụng (01)

Trong lỗ đạn cũng không có đạn.
Chỉ có những làn hơi trắng mỏng đang cuộn lại và phân tán.
“Tốc độ của ngươi rất nhanh nhưng ngươi chỉ có thể tránh được nhất thời, sao có thể tránh được một kiếp?” Nữ nhân mặc váy liền cười lạnh, nói với nam nhân đeo mặt nạ trắng: “Tiểu Bạch, ngươi đông cứng phạm vi xung quanh gần đây cho ta, để ta chơi đùa với nàng ta cho thỏa thích.”
Nam nhân đeo mặt nạ trắng lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng bị phản sát.”
“Không đời nào.” Nữ nhân mặc váy liền khịt mũi coi thường, khó chịu mắng: “Chỉ cần ngươi đừng để nàng ta chạy trốn, ta cam đoan trong vòng mười phút có thể giải quyết nàng ta.”
“Vậy ta cho ngươi mười phút.” Nam nhân đeo mặt nạ trắng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên từ lòng bàn tay phóng ra một luồng ánh sáng màu trắng, dọc theo biệt thự, liên miên không dứt, cuối cùng kết nối cùng một chỗ, bao trọn không gian biệt thự.
Tô Bối Bối nhìn tình huống, sau đó lẩm bẩm: “Đây chính là kết giới sao?”
“Không sai.” Nữ nhân mặc váy liền ngược lại vô cùng linh mẫn: “Năng lực của tiểu Bạch chính là chế tạo các loại kết giới, giống như căn biệt thự này, chỉ có chúng ta mới có thể ở bên trong, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào từ bên ngoài, còn ngươi muốn ra ngoài, lại càng si tâm vọng tưởng.”
“Đừng tự thổi phồng mình quá mức. Đến lúc đó chẳng khác nào tự đánh vào mặt của mình.” Tô Bối Bối cười lạnh.
Nữ nhân mặc váy liền lắc đầu, có chút đồng tình: “Thật ra, người như ngươi rất đáng buồn, chưa nhìn thấy qua việc đời, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, cứ cho rằng cái miệng giếng chính là thiên địa rộng lớn, cuối cùng có nhảy ra khỏi giếng vẫn không tin thiên địa còn rộng lớn hơn.”
“Các ngươi thích nói sao cũng được.” Tô Bối Bối im lặng. Đám người này không biết ăn gì mà lớn lên, lúc nào cũng tự cho là đúng: “Tên lưu manh kia nói đúng, không thể nào câu thông với hạng người ngu ngốc.”
Mặc dù Tô Bối Bối chưa từng trải qua những chuyện kinh thiên động địa với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng biết chuyện hắn đại chiến với Phiếu Miểu Tiên Môn. Huống chi, nàng cũng đã đến Tiểu Tiên Giới, đám siêu năng lực giả trước mắt nàng cũng chẳng khác nào những đứa bé cứ tự cho rằng mình đã lớn.
“Trong vòng mười phút, ngươi nhất định sẽ chết. Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.” Nữ nhân mặc váy liền nở nụ cười tàn khốc, hai tay tung bay, vô số đạn không khí như mưa to trút xuống người Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối sử dụng Phiếu Miểu Bộ không quá thành thục di chuyển trong làn mưa đạn, thuận tiện tìm kiếm cơ hội phản kích.
Chỉ cần những người này không tấn công nàng cùng một lúc, nàng cảm giác mình vẫn còn cơ hội.
“Ha ha, xem ngươi có thể trốn đến lúc nào.” Nữ nhân mặc váy liền hiển nhiên chơi đến hứng khởi, uy lực của đạn càng lúc càng lớn, gần như có thể so sánh cùng đạn pháo, nổ cả tòa biệt thự bụi đất tung bay, gạch đá văng tung tóe.
Ba người còn lại nhìn chằm chằm hai người quyết đấu, dường như không có ý định nhúng tay vào.
Tô Bối Bối nâng cao cảnh giác, nhớ lại Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ đã từng nói với nàng, khi đối chiến với địch nhân, tuyệt đối đừng gửi hy vọng địch nhân sẽ nhân từ với mình, mình nên chủ động tìm kiếm thời cơ phá cục.
Cho nên, những người kia không nhúng tay vào, không có nghĩa là nàng không thể không nhìn.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết chơi thôi sao?” Tô Bối Bối né một hồi, cũng có chút mệt mỏi, bỗng nhiên từ trong tay áo bắn ra một luồng ánh sáng lạnh, bắn thẳng vào cổ họng nữ nhân mặc váy liền.
“Ha ha, là chủy thủ.” Nữ nhân mặc váy liền linh hoạt tránh né, sau đó trào phúng nói: “Ngươi cảm thấy đao kiếm nhanh hơn đạn của ta sao?”
Tô Bối Bối mặt không thay đổi nói: “Ta chỉ cần nhanh hơn ngươi là được.”
“Vậy thì ngươi thử một chút đi.” Hai tay nữ nhân mặc váy liền thi pháp, bắn đạn xối xả như mưa to, cả tòa biệt thự sắp bị bắn nát nhừ.
Tô Bối Bối bỗng nhiên cười lạnh, khoát tay phân hóa luồng ánh sáng lạnh, một sáng một tối nhanh chóng tấn công cổ và hậu tâm nữ nhân mặc váy liền.
“Ngươi cho rằng chút thủ đoạn nhỏ đó có thể gạt được ta?” Nữ nhân mặc váy liền cười lạnh, bỗng nhiên quay đầu súng bắn rơi chủy thủ đằng sau, sau đó vặn người quay một họng súng bắn rơi chủy thủ ở cổ.
Tuy nhiên, không đợi nở nụ cười đắc ý, nàng ta đã có cảm giác trên cổ giống như bị quấn một thứ gì đó. Nàng ta duỗi tay lần mò, đột nhiên phát hiện là một đoạn tay áo.
Nữ nhân mặc váy liền sửng sốt một chút, kỳ quái hỏi: “Đây là… cái gì?”
“Đây là bùa đòi mạng ngươi.” Tô Bối Bối cười lạnh. Nàng học được chiêu Nhất Thủ Phi Tụ này từ Dạ Ngọc Mị. Mặc dù chỉ học được chút da lông nhưng cũng đủ giải quyết nữ nhân như đứa bé trước mặt.
Nữ nhân mặc váy liền đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức muốn giật tay áo xuống. Đáng tiếc đã muộn!
“Chủy thủ dĩ nhiên không phải dùng để tổn thương ngươi, mà là dùng để mê hoặc ngươi. Đây mới là thứ muốn mạng của ngươi.” Tô Bối Bối chỉ kéo một chút, chiếc váy của nữ nhân kia đã thít chặt vào cổ của nàng ta đến mức hít thở không thông, cơ thể cũng mất đi khí lực phản kháng.
“Mau, mau cứu ta.” Nữ nhân mặc váy liền biến sắc, cố hết sức phun ra mấy chữ.
Nam nhân mặc đồ cao bồi không khỏi lắc đầu, cảm thán nói: “Cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Huyễn Ảnh Thánh Đồ cảm giác đầu gối của mình bị trúng một phát đạn: “Tại sao lại dùng một chữ “cũng” ?”
“Được rồi, đừng phí sức cho mấy cuộc cãi nhau vô vị.” Nam nhân đeo mặt nạ trắng lạnh giọng nói: “Tình hình trước mắt chỉ là cảnh cáo các ngươi về sau đừng có tự đại nữa. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đừng cho rằng người khác là ếch ngồi đáy giếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận