Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3891: Giết bọn họ cho ta

Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Gia gia của ta tên Ninh Vọng Hải, trước kia cũng là người của phái Tuyết Sơn, tên Ninh Vạn Hưu. Hai ngày nay, ông ấy vẫn luôn thương lượng với Bạch Vạn Bang, vì một đoạn ân oán của bốn mươi năm trước mà đến tìm phái Tuyết Sơn đòi giải thích.”
Keng!
Băng Ngữ Hạ nghe xong, lập tức chỉ kiếm về phía Ninh Nhụy Nhụy: ‘Thì ra ngươi là cháu gái của Ninh Vạn Hưu, vậy cũng đừng trách ta không khách sáo. Chính gia gia của ngươi và Bạch Vạn Bang ở trong bóng tối nhằm vào chúng ta, cho nên sự việc mới trở nên phức tạp như vậy.”
“Ngươi tốt nhất nên thu kiếm lại.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu không, cho dù ngươi xuất chiêu trước, ta cũng có thể đánh chết ngươi trước tiên.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng đáp lại: “Ta không thích bị người ta cầm kiếm chỉ vào.”
Băng Ngữ Hạ hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn thu kiếm, một lát sau mới nói với Hạ Thiên: “Chưởng môn muốn gặp ngươi một lần.”
“Nhưng ta chưa chắc có hứng thú gặp bà ta.” Hạ Thiên nói.
Băng Ngữ Hạ quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Gia gia của ngươi, còn có những người khác đang ở Lăng Tiêu Điện. Vừa lúc nãi nãi của ta muốn gặp ngươi, các ngươi đi theo ta.”
“Thái độ của ngươi trước ngạo mạn sau cung kính, khiến cho ta cảm thấy ngươi đang có âm mưu gì đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút cảnh giác nói.
Sắc mặt của Băng Ngữ Hạ trở nên cực kỳ lạnh nhạt: “Đến hay không tùy ngươi, chỉ là gia gia của ngươi sống hay chết, ta cũng không nói cho ngươi biết. Ngươi ở dưới núi chờ tin tức của ta đi.”
“Đã nói như vậy rồi, ta nhất định phải lên núi gặp bà ta.”
Ninh Nhụy Nhụy biết đối phương dùng phép khích tướng nhưng không sao, nàng cũng chẳng sợ phái Tuyết Sơn dùng ám chiêu gì: “Dẫn đường đi.”
Đi được hai bước, Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hỏi một câu: “Tuy nhiên, nãi nãi ngươi là ai?”
Băng Ngữ Hạ thản nhiên nói: “Nãi nãi của ta chính là Chưởng môn đương nhiệm phái Tuyết Sơn Băng Vạn Phách.”
Hạ Thiên kỳ quái hỏi: “Vì sao ngươi lại họ Băng? Chẳng lẽ gia gia của ngươi ở rể?”
“Điều này chẳng liên quan gì đến các ngươi.”
Băng Ngữ Hạ hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này.
Hoa Hoành Chí từ nãy đến giờ vẫn im lặng nhịn không được lên tiếng nói: “Khoan đã, ta và Nghênh Hà cũng muốn đến phái Tuyết Sơn.”
Băng Ngữ Hạ chỉ quét mắt nhìn hai người, không hề nói gì.
“Chúng ta muốn đi tìm Nhạc Thiên Hoa tính sổ.”
Hoa Hoành Chí nghiến răng nói: “Hắn ta hẳn là người phái Tuyết Sơn các ngươi phái đi.”
“Hắn ta đúng là đang làm khách trong phái của ta.”
Băng Ngữ Hạ thản nhiên nói: “Các ngươi muốn đến thì đến, nhưng đừng nghĩ chúng ta sẽ giúp ngươi cái gì.”
Một đoàn người đi theo sau lưng Băng Ngữ Hạ, quanh co lòng vòng bên trong núi tuyết.
Không phải bọn họ cố ý đi đường vòng mà là muốn lách qua một số trận pháp khiến cho người bình thường bị lạc đường.
Một lát sau, trước mắt không còn là tuyết trắng mênh mông mà là một cung điện cực lớn đứng trong tuyết.
Sơn môn cao ngất, khí thế cũng bất phàm.
Môn hạ đứng hai bên bao gồm bốn thủ vệ mặc áo bào trắng. Cho dù bọn họ nhận ra là Băng Ngữ Hạ nhưng vẫn yêu cầu nàng xuất ra lệnh bài.
Sau khi xác nhận không sai, thủ vệ mới quát lớn một tiếng: “Đường chủ Tuần Vệ Đường Băng Ngữ Hạ về núi, mở cửa.”
Rất nhanh, sơn môn từ từ mở ra.
Băng Ngữ Hạ còn chưa dẫn người vào, đối diện đã có một đám người chờ sẵn.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thán nói: “Phái Tuyết Sơn giống như hoàng cung, bên ngoài có trận pháp phòng ngừa người bình thường ngộ nhập, trước cửa có người kiểm tra lệnh bài, trong môn còn có người canh giữ, phòng bị đúng là nghiêm mật.”
“Giống sơn trại thì có.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thật ra cũng chẳng có tác dụng gì, người bình thường vào thì vô dụng, cao thủ đến, những thứ này chỉ đều là bài trí.”
Băng Ngữ Hạ quay lại nhìn Hạ Thiên nhưng cũng không nói lời nào.
“Ngữ Hạ, ngươi về rồi.”
Một thanh niên mặc cẩm bào đứng trong đám người cười ha hả bước lên: “Trước đó, ta đã đề nghị với Băng chưởng môn không nên phái ngươi ra ngoài. Phong tuyết lớn như thế, một nữ tử như ngươi thật sự rất nguy hiểm, ngươi không sao chứ?”
Băng Ngữ Hạ lạnh lùng nhìn người đến, hoàn toàn không thích sự nhiệt tình của hắn ta, chỉ thản nhiên nói: “Ta đương nhiên không có việc gì, không cần ngươi quan tâm.”
“Ngữ Hạ, tại sao ngươi lại lạnh lùng như thế?”
Ánh mắt nam nhân mặc cẩm bào hiện lên sự không thích nhưng nụ cười vẫn duy trì trên mặt: “Phái Tuyết Sơn các ngươi sắp sửa gia nhập liên minh Cửu Sơn, nãi nãi của ngươi đang trao đổi với cha ta chuyện hôn sự của chúng ta. Chúng ta cũng nên thân thiết với nhau hơn một chút mới đúng chứ.”
Băng Ngữ Hạ cũng không phản ứng đến hắn ta, quay lại nói với đám người Hạ Thiên: “Các ngươi đi theo ta đến gặp nãi nãi.”
Lúc này, nam nhân mặc cẩm bào mới để ý đến đám người Hạ Thiên sau lưng Băng Ngữ Hạ. Khi nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, ánh mắt của hắn ta lập tức sáng lên, nhưng đến lượt Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà thì lại cau mày.
“Phái Tuyết Sơn là địa bàn của liên minh Cửu Sơn, người không có phận sự miễn vào.”
Nam nhân mặc cẩm bào vẫy tay, ra lệnh cho người ta đuổi đám người Hạ Thiên đi.
Băng Ngữ Hạ hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ là khách mà nãi nãi ta mời, ai dám loạn động?”
Đám người kia quả nhiên dừng bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thái độ nam nhân mặc cẩm bào càng ác liệt hơn: “Hội nghị liên minh Cửu Sơn đang bước vào thời điểm then chốt, tuyệt không cho phép bất cứ người ngoài can thiệp vào. Giết bọn họ cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận