Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3379: Ta đẹp trai nhất thiên hạ

“Ta?” Bé ngoan lập tức trả lời: “Từ Mỹ, Pau, quán cơm Hòa Bình, Hạ Thiên cũng vào từ chỗ đó. Ninh tỷ tỷ, còn ngươi thì sao?”
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Ta đi theo Trương Lăng Linh. Lúc đó, ta đang ngủ trong khách sạn ở thành phố Thiên Nam, khi tỉnh lại thì đã ở bên trong bí cảnh rồi.”
“Tiểu muội chân dài, tính cảnh giác của nàng quá thấp rồi.” Hạ Thiên lắc đầu, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, chi bằng thế này, ta sẽ huấn luyện nâng cao tính cảnh giác cho nàng, như thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy hoài nghi nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói huấn luyện, nó đứng đắn không?”
“Huấn luyện chính là huấn luyện, còn có đứng đắn hay không đứng đắn?” Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ nghi ngờ: “Tiểu muội chân dài, nàng nên hiểu rõ ta, ta luôn luôn là người đứng đắn.”
“Hừ.” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác có chút không đúng, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đứng đắn cái rắm đấy.”
“Này, các ngươi là du khách sao?” Lúc này, một nam nhân trung niên đầu trọc mặc áo polo, bụng hơi to nói với đám người Hạ Thiên: “Các ngươi đừng ở bãi biển quá lâu. Ban đêm thủy triều nguy hiểm lắm.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn người đến, không khỏi hỏi thăm: ‘Vị đại ca, cho ta hỏi một chút, nơi này là nơi nào?”
Người đến nhìn Ninh Nhụy Nhụy bằng ánh mắt kỳ quái, rồi lại nhìn Hạ Thiên và bé ngoan: “Các ngươi không biết nơi này là chỗ nào sao? Vậy làm sao các ngươi đến đây? Từ trên trời rơi xuống à?”
“Không phải từ trên trời rơi xuống.” Bé ngoan cười nói: “Là từ trên trời bay xuống.”
“Nói như vậy, các ngươi là thần tiên phải không? Vậy để ta bái các ngươi một chút.” Người đến cười ha hả, chắp tay với đám người Hạ Thiên một cái, hiển nhiên cũng không coi là chuyện đáng kể. Tiếp theo, ông ta đánh giá Ninh Nhụy Nhụy: “Mỹ nữ, ta thấy ngươi rất quen mắt. Có phải ngươi là hot girl hay minh tinh nào đó hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy khoát tay: “Ta không phải hot girl, cũng chẳng phải minh tinh.”
“Mạc thúc, ngươi nên lau mắt của mình đi.” Lúc này, một thanh niên đi theo sau lưng nam nhân trung niên dùng tiếng phổ thông nói: “Hot girl nào xinh đẹp như vậy chứ? Minh tinh cũng còn kém xa vị mỹ nữ này.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn lên tiếng: “Hỏi các ngươi cái gì thì các ngươi nên trả lời cái đó. Cần chi phải nói nhảm nhiều như thế.”
“Ha, tiểu bằng hữu, ngươi ngông cuồng quá nhỉ.” Vị Mạc thúc mỉm cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Được rồi, ta cũng không nói nhiều với các ngươi nữa. Ở đây là Đam Châu, các ngươi có nghe qua chưa? Đại văn hào Tô Đông Pha đã từng làm quan ở đây đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy là người Quế thành, bừng tỉnh: “Ở đây là Quỳnh đảo?”
“Mỹ nữ, ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự từ trên trời rơi xuống?” Mạc thúc giật mình nói: “Hay là các ngươi bị bắt cóc đến đây? Các ngươi có thể nói với ta, ta là cảnh sát.”
Vị Mạc thúc nhìn qua có chút lưu manh, không nghĩ đến lại là cảnh sát.
“Cũng không phải.” Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Có thể chúng ta phơi nắng quá lâu, có chút mơ hồ rồi.”
“Các ngươi muốn đi đâu, ta có thể mang các ngươi đi.” Mạc thúc cười ha hả nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ta có xe, không phải xe hai bánh mà là xe bốn bánh.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chúng ta muốn đi đâu, bay là được, không cần xe.”
“Bay?” Mạc thúc vô thức nhìn chung quanh: “Chẳng lẽ các ngươi có máy bay trực thăng? Sân bay gần nhất cũng cách xa nơi này.”
“Ngươi không cần nghe hắn nói hươu nói vượn đâu.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nói với Mạc thúc: “Biết nơi này chỗ nào là được rồi, chúng ta ở lại một chút rồi đi ngay, cảm ơn ngươi.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Mạc thú mỉm cười ngây ngô, có chút xấu hổ: “Ta cũng không giúp được cái gì. Các ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta có thể đi ăn cùng với nhau. Ở đây có đủ loại hải sản, còn có gà, không cần trả tiền, bao ăn no.”
Trong lúc Ninh Nhụy Nhụy đang định từ chối, Hạ Thiên bỗng mỉm cười nói: “Được, ngươi nói không cần trả tiền, còn bao ăn no đúng không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy đưa mắt nhìn Hạ Thiên, có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ăn cơm.” Hạ Thiên trả lời: “Tiểu muội chân dài, hôm nay có lẽ nàng vẫn chưa ăn gì.”
Bé ngoan nói: “Ta cũng đã một ngày rồi chưa ăn gì hết.”
“Ồ, vậy thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi. Người Quỳnh đảo chúng ta rất hiếu khách.” Mạc thúc cười ha hả.
Ông ta quay lại nói chuyện với người thanh niên sau lưng, thấy người thanh niên nhìn Ninh Nhụy Nhụy chằm chằm đến chảy nước miếng, liền nhấc chân đá một cái: “Nhìn cái rắm! Người ta là con gái, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi, chúng ta cần phải chiêu đãi khách quý.”
“Thật ngại qua, nông dân chưa thấy qua mỹ nữ.” Mạc thúc lên tiếng xin lỗi Ninh Nhụy Nhụy: “Ta tên Lê Mạc, hắn ta tên Cửu Vạn, đều là người gần đây. Ba vị xưng hô như thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy do dự quay sang nhìn Hạ Thiên, không biết có nên nói ra hay không.
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên đáp.
“Tên rất hay.” Mạc thúc lập tức giơ ngón tay cái lên: “Đủ bá khí.”
Cảm nhận của Hạ Thiên đối với Mạc thúc lập tức khá hơn: “Ta vốn đã bá khí, hơn nữa còn có suất khí.”
“Đúng vậy.” Mạc thúc giơ ngón tay cái lên với Hạ Thiên: “Ta là người đẹp trai nhất Quỳnh đảo này, nhưng so với ngươi vẫn còn chênh lệch quá xa.”
“Ta là người đẹp trai nhất thiên hạ.” Hạ Thiên đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận