Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3895: Con của ngươi là do ngươi đánh chết

Bành.
Một tiếng vang rền, kình khí bốn phía, thổi tuyết bay tán loạn.
Kết quả, Hạ Thiên chẳng những lông tóc không thương, gương mặt còn nở nụ cười trào phúng.
“Không thể nào?”
Tròng mắt Nhạc Thiên Hoa như muốn rơi ra, gương mặt khó có thể tin nổi.
“Đánh xong rồi?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chút khí lực đó mà còn nổ cho to. Đoán chừng ngay cả con muỗi ngươi cũng không đập chết được.”
Nhạc Thiên Hoa kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi… không thể nào.”
Tiếp theo, hắn ta dữ tợn quát mắng: “Ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn tà môn ma đạo nào đó. Bổn công tử không tin ngươi sẽ không có việc gì. Ăn tiếp một chưởng của ta.”
Bành.
Một chưởng đánh qua, gió êm sóng lặng.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Một chưởng này của ngươi còn không bằng vừa rồi. Sáng ngươi chưa ăn sáng à? Hay là ra ngoài chưa uống đủ sữa?”
“Chết đi cho bổn công tử.”
“Lực Tồi Thiên Sơn.”
“Thiên Phong Đảo Ngược.”
“Sơn Băng Địa Khuyết.”
“…”
Nhạc Thiên Hoa đánh mười mấy hai mươi quyền vào ngực Hạ Thiên, đánh đến bản thân thở hồng hộc.
Tuy nhiên, vẫn không hề có công hiệu chút nào.
Hạ Thiên vẫn không hề có biểu cảm gì, thậm chí còn nhàm chán đến mức duỗi lưng một cái. Đến khi Nhạc Thiên Hoa ngừng lại, hắn mới cười nói: “Đánh xong chưa? Bây giờ đến phiên ta.”
Nhạc Thiên Hoa thấy Hạ Thiên mỉm cười, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm bất thường, há miệng muốn nói cái gì đó, đáng tiếc đã muộn.
Hạ Thiên cũng không sử dụng thủ đoạn lòe loẹt gì, chỉ là một cái tát quăng tới.
Bốp.
Một cái tát này rắn chắc đánh vào mặt Nhạc Thiên Hoa, phát ra một tiếng giòn vang.
“Cái gì?”
Nhạc Thiên Hoa ngoại trừ cảm thấy mặt bỏng rát, dường như cũng không có cảm nhận gì khác, không khỏi cười nói: “Chưởng lực của ngươi chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu, ngay cả một phần trăm của bổn công tử cũng không bằng.”
Nói đến đây, bỗng nhiên hắn ta mở to hai mắt, cảm nhận được điểm không đúng.
“A!”
Tiếp theo, hắn ta phát ra tiếng kêu gào vô cùng thê lương.
Nhạc Thiên Hoa cảm giác cả gương mặt của mình, thậm chí xương đầu như muốn nứt ra, hơn nữa vết rách này còn rất nhanh tản vào toàn thân.
Một cơn đau không thể chịu đựng được nhanh chóng tràn ngập, giống như một cái búa cực lớn đập vào xương cốt của hắn ta từng tấc từng tấc một.
Sự đau đớn này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Mỗi một giây đều là sự tra tấn khiến người ta đau đến không muốn sống nhưng lại không cách nào tự sát.
“Giết, giết ta đi.”
Chỉ sau ba giây ngắn ngủi, Nhạc Thiên Hoa đã quỳ xuống đất cầu xin Hạ Thiên tha thứ.
Băng Ngữ Hạ ngây người. Nhạc Thiên Hoa là nhân vật khó chơi như thế nhưng lại bị một bạt tai của Hạ Thiên đánh cho quỳ xuống đất cầu chết.
Rốt cuộc là loại sức mạnh như thế nào?
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Nhất thời, Băng Ngữ Hạ nghĩ đến người bạn tên Tô Mộng Lệ kia, nửa đêm hôm qua còn cố ý chạy đến phái Tuyết Sơn tìm nàng, nói chỉ cần giao hảo với Hạ Thiên, chẳng những vấn đề của phái Tuyết Sơn sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ, ngay cả phiền não cũng nàng cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng luôn.
Lúc đó nàng chỉ nửa tin nửa ngờ. Dù sao liên minh Cửu Sơn cường đại đến cỡ nào, tất cả môn phái chiếm cứ danh sơn đều nhớ rõ trong lòng.
Thậm chí, chỉ cần một phái Côn Luân thôi, phái Tuyết Sơn của bọn họ đã không chống đỡ nổi.
Với thế lực này, làm sao chỉ một người là có thể giải quyết được?
Nhưng lúc này, Băng Ngữ Hạ đã hoàn toàn tin tưởng, không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Chỉ cần có cách để Hạ Thiên ra tay, nàng tin rằng cho dù có mười liên minh Cửu Sơn cũng không phải là vấn đề.
Băng Ngữ Hạ vừa nghĩ đến đây, trong lòng đã có quyết đoán.
Hạ Thiên đương nhiên không nghĩ đến hắn chỉ mới tát một bạt tai nhưng lại khiến cho một nữ nhân để mắt đến hắn.
Tuy nhiên, cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ cảm thấy bình thường. Người đẹp trai như hắn, nữ nhân vừa thấy hắn đã yêu là chuyện vô cùng bình thường.
“Nhanh, mau giết ta đi.”
Nhạc Thiên Hoa kêu thảm không thôi.
Đám thuộc hạ của hắn ta lập tức xông đến.
“Công tử, ngươi sao rồi?”
“Thiếu minh chủ, ngươi bị thương chỗ nào vậy?”
“…”
Tuy nhiên, bọn họ càng quan tâm hỏi thăm lại càng khiến cho Nhạc Thiên Hoa thống khổ, chỉ có thể há miệng mắng to: “Tất cả cút hết cho ta, đừng đụng vào ta. Mau đi gọi cha ta, để ông ấy đến cứu ta, báo thù cho ta.”
Hạ Thiên nói: “Ai đến cũng vô dụng thôi. Hôm nay tên ngốc ngươi chết chắc.”
“Ta là thiếu chưởng môn phái Côn Luân, thiếu minh chủ liên minh Cửu Sơn.”
Nhạc Thiên Hoa nghiến răng, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc: “Chờ cha của ta đến, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh. Không chỉ ngươi mà còn người nhà của ngươi, nữ nhân của ngươi, ta cũng sẽ khiến cho bọn họ nhận hết lăng nhục, sau đó… A!”
Hạ Thiên mỉm cười, nhấc chân giẫm lên mặt Nhạc Thiên Hoa: “Ngươi còn có thể kêu to như thế, chứng tỏ ngươi còn chưa đủ đau.”
“A!”
Nhạc Thiên Hoa lại càng thêm đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
“Dừng tay.”
Một lát sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét to như sấm rền: “Thả con trai của ta ra.”
Người còn chưa đến, một chưởng lực hùng hồn đã đập đến đỉnh đầu Hạ Thiên.
Băng Ngữ Hạ kinh hãi, phát hiện nàng cũng bị chưởng lực bao trùm, lập tức thối lui sang một bên.
Ninh Nhụy Nhụy cũng cau mày, cùng với Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà vọt sang một bên.
Bành.
Một chưởng này đánh thẳng vào người Nhạc Thiên Hoa.
“Cha, người…”
Nhạc Thiên Hoa hồi quang phản chiếu kêu một tiếng, mở to mắt nhìn người đằng xa, sau đó toàn thân mềm nhũn giống như con rắn chết nằm trong đống tuyết.
“A, con trai.”
Người từ đằng xa chạy đến gần, đưa tay ôm lấy Nhạc Thiên Hoa, nước mắt nước mũi tuôn đầy mặt: “Con ơi, con không thể chết được.”
Đáng tiếc nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Người đến đưa mắt nhìn đám người Hạ Thiên, căm hận mắng: “Các ngươi dám giết con trai của ta? Ta muốn các ngươi phải đền mạng cho con trai của ta.”
“Lão đầu, ngươi đừng nói sai.”
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Tên ngốc này là do ngươi đánh chết, đừng đổ hết lên đầu chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận