Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2127. Lão bào áo đen

Bí cảnh Quy Khư, tầng thấp nhất.
Trời đất cũng là một khoảng ánh sáng dìu dịu, chính giữa có một bức tường cao khoảng chín thước, bề rộng khoảng năm thước, dày khoảng một thước.
Bức tường này đơn độc đứng giữa trời đất, được bao phủ bởi một tầng kim quang mỏng.
Dưới bức tường, có một nam nhân mặc áo bào đen ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hô hấp kéo dài, đỉnh đầu bốc lên từng sợi khí tức.
Không lâu sau, giữa không trung xuất hiện một cái lỗ tròn, có mấy bóng người từ trong động bay ra ngoài rơi xuống sau lưng nam nhân hắc bào, bọn hắn lập tức quỳ xuống.
“Tổ Tôn, chúng ta tới rồi.” Một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng quỳ hai bước nói với nam tử mặc hắc bào: “Không biết ông có phân phó gì không?”
Nam nhân mặc áo bào đen hơi nhướng mí mắt những không có mở ra, nhẹ giọng hỏi: “Còn lại bao nhiêu người?”
“Trong bí cảnh, lúc đầu có 543 người sống sót.” Nam nhân trẻ tuổi mặc vest trắng cung kính trả lời: “Qua mấy cuộc xung đột vừa rồi chỉ còn lại 320 người.”
“Không đủ, bổ sung thêm đi.” Nam nhân mặc áo bào đen thản nhiên nói một câu. Sắc mặt nam nhân mặc âu phục trắng có vẻ khổ sở nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ta lập tức an bài, chỉ là bên trong truyền tống trận Hải Nhãn có chút cổ quái, tỷ lệ sống sót của những người đưa vào chỉ có một phần trăm. Lần trước ta đã bố trí hai chiếc du thuyền và thêm năm chiếc máy bay, tất cả đều lấy tai nạn để che giấu, nếu bây giờ vẫn lấy danh nghĩa này làm thế, chỉ sợ sẽ gây nên nghi ngờ…”
Nam nhân mặc áo bào đen hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi đang chỉ trích ta à?”
“A, ta không dám.” Nam nhân mặc âu phục trắng vội vàng dập đầu: “Thế Xán có thể trở thành gia chủ nhà họ Viên ở thành phố Quế, toàn bộ đều nhờ Tổ Tôn dìu dắt, ta nhất định cố gắng hết sức làm thỏa mãn yêu cầu của ngài.”
“Viên Thế Xán, ngươi phải nhớ kỹ.” Giọng của nam nhân mặc áo bào đen lạnh lùng khác thường: “Tất cả thành tựu của nhà họ Viên các ngươi hôm nay đều nhờ vào bản tọa. Bản tọa có thể giúp cho các ngươi hưng thịnh thì cũng có thể làm cho các ngươi tiêu vong trong nháy mắt. Các ngươi không xứng so kè mặc cả với ta, ta bảo các ngươi làm gì thì làm đi, nếu không bản tọa muốn loại phế vật như ngươi làm gì!”
“Vâng vâng vâng! "Nam nhân mặc âu phục trắng sợ tới mức cả người run rẩy, trên quần lờ mờ có chút ướt: “Ta sẽ đi làm ngay, Tổ Tôn bớt giận.”
Nam nhân mặc áo bào đen hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Phía sau bức tường này có thiên địa tạo hóa. Nếu như có thể mở ra, bản tọa nhất định có thể phi thăng, trở lại thượng giới. Mà các ngươi tự nhiên có thể được hưởng ít lợi ích, từ đây trường sinh bất tử. Cho nên hy sinh một vài con kiến có tính là gì.”
“Vâng!” Nam nhân mặc âu phục trắng nghĩ đến trường sinh bất tử, trên mặt lộ ra bệnh trạng ửng đỏ: “Để báo đáp ân tình lớn như vậy, Thế Xán nhất định máu chảy đầu rơi vì Tổ Tôn. Chỉ là nhà họ Viên ta làm việc trong bóng tối, căn cơ lại bất ổn định. Hơn nữa nhà họ Viên ở thủ đô quá to lớn, hoàn toàn không nghe theo lệnh của ta.”
Nam nhân mặc áo bào màu đen thản nhiên nói: “Không nghe lời thì loại bỏ, đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Tuân mệnh.” Nam nhân mặc âu phục màu trắng nhếch miệng, nở một nụ cười như ý: “Thế Xán này sẽ vì Tổ Tôn chuẩn bị một nhóm vật hi sinh, ta sẽ không để ngài thất vọng.”
Nam nhân mặc áo bào đen không nói gì nữa, hắn lại tiếp tục hô hấp theo nhịp. Nam nhân mặc vest trắng quỳ lui mấy bước, sau đó đứng dậy nói với những người đi theo hắn tới: “Các ngươi ở đây hầu hạ Tổ Tôn, ngài bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó, không được chần chờ chút nào, dù là tính mạng của các ngươi cũng giao ra không chút do dự, biết chưa?”
Tuổi của mấy người đó cũng không lớn lắm, nhưng sắc mặt bọn hắn đều không cảm xúc, trăm miệng một lời: “Biết rồi.”
Trong đáy mắt nam nhân mặc vest trắng hiện lên một chút thương hại. Những người này đều là tinh anh được nhà họ Viên bọn hắn bồi dưỡng mấy đời, nhưng bây giờ lại bị đưa tới đây để làm chất dinh dưỡng cho người khác. Thật sự đáng tiếc.
Tuy nhiên, suy nghĩ này của hắn cũng chỉ là thoáng qua.
“Chỉ cần có thể trường sinh bất tử, hi sinh nhiều người hơn nữa thì có làm sao.” Nam nhân mặc âu phục trắng thầm nhủ với chính mình: “Cho dù người của toàn bộ nhà họ Viên, toàn bộ địa cầu đều chết hết thì liên quan gì đến Viên Thế Xán ta chứ!”
Nam nhân mặc âu phục trắng bay lên rồi lại đi vào trong cái lỗ tròn kia.
Chỉ vài giây sau khi hắn rời đi, đôi môi của nam nhân mặc áo bào đen kia đột nhiên hơi mở ra.
Sau đó, mấy người trẻ tuổi kia còn không có thời gian để kêu thảm đã hóa thành mấy sợi khói xanh, bọn hắn đã bị nam nhân mặc áo bào đen hút vào trong miệng.
“Tư chất quá kém, đúng là phế vật.” Từ trong lỗ mũi của nam nhân mặc áo bào đen tràn ra một chút khói đen, chỉ lát sau cũng bay ra khỏi lỗ tròn.
“Đã bao nhiêu lần rồi, tại sao ta vẫn không thể mở bức tường ấy ra được?”
“Trận pháp trên tường đã sớm bị bản tọa phá hủy, theo lý thuyết, làm cho tường đổ là việc nằm trong tầm tay, nhưng mấy trăm năm rồi ta vẫn thất bại.”
“Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ phương pháp của bản tọa đã sai rồi?”
Nam nhân mặc áo bào đen đang tự lẩm bẩm một mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc hiếm thấy: “Hay là nói, sức mạnh của bản tọa không đủ?”
“Không đúng, bản tọa đã chạm tới biên giới của Độ Kiếp kỳ rồi, chỉ cần có nhiều chân nguyên tinh khiết hơn nữa là có thể đột phá.”
“Đáng tiếc nơi này là giới vực, linh khí là quá mỏng manh. Nếu như cưỡng ép rút ra chân nguyên, chỉ sợ toàn bộ hành tinh sẽ nổ tung.”
“Đám lão thất phu ở Thượng giới kia đã phái ta tới nơi đến cứt chim cũng không có. Rõ ràng là đang để bản tọa sống lưu vong, muốn cho bản tọa tự sinh tự diệt ở thế giới này.”
“Hàng ngày bản tọa không tốt như đám người kia mong muốn, ông trời cũng không coi là đối xử bạc bẽo với bản tọa, đã để ta phát hiện ra bí cảnh này.”
“Sự thật đằng sau bức tường chắc chắn có thể làm cho ta vượt qua độ kiếp, trực tiếp phi thăng. Đến lúc đó ta sẽ lại đi tìm đám lão thất phu kia báo thù.”
“Nhưng phải làm thế nào mới phá được bức tường này đây?”
“Tinh khí của phàm phu tục tử vốn đã tinh luyện không được nhiều chân nguyên, mà người tu tiên nơi này vẫn phải canh giữ tất cả các tầng không gian nữa.” Nam nhân mặc áo bào đen chậm rãi đứng dậy, nghi ngờ nói: “A? Người tu tiên tên là Hạ Thiên kia, không biết hắn đã tới tầng thứ mấy rồi. Sao tên nhóc Tô Diệp kia còn chưa tới?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận