Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2469: Ngươi sai rồi

Biến cố xảy ra bất thình lình, khiến người khác trợn mắt ngoác mồm, trơ mắt mà nhìn mọi chuyện phát sinh, nhưng lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng phải Ứng Hiểu Nguyệt tranh cãi với lão đầu râu bạc rất kịch liệt sao, trông như kẻ thù một mất một còn, sao chớp mắt liền liên thủ với nhau thế?
Liên thủ thì đã đành, bọn họ lại còn gây sự với Hạ Thiên và Y Tiểu m, đây rốt cuộc là chuyện quái gì?
Kể cả Bạch Tiêm Tiêm cũng ngơ ngơ ngác ngác ngồi xem mọi chuyện diễn ra, đầu óc như đình trệ, không hiểu được trước mặt rốt cuộc là đang có chuyện gì, quả thực là khó hiểu.
Mã Khỉ Linh cũng phản ứng lại rất nhanh, chỉ là không đợi nàng nhúc nhích, một con dao găm đã kề trên cổ nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, bất ngờ thay kẻ đó lại là Tiêu Diễm Diễm.
Về phần người mặt quỷ, thì không biết từ lúc nào mà đã xuất hiện ở bên cạnh âm Vô Vũ, cũng đang khống chế nàng.
"Các ngươi muốn gì?" Y Tiểu Âm không kịp né, trên người trúng phải hai châm, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không phải là nàng không dự đoán được tình huống trước mắt, mà chỉ là thái độ xử sự của nàng đã quen bình thản như thế rồi, "Ứng Hiểu Nguyệt, ngươi với lão môn chủ có vẻ như không nhất trí về mục tiêu, không tồn tại khả năng hợp tác thì phải."
"Đương nhiên, nên đây không phải là hợp tác." Ứng Hiểu Nguyệt mặt lạnh như tiền, tròng mắt cũng tràn đầy lạnh lẽo, "Ta chỉ đang thi hành mệnh lệnh."
Y Tiểu Âm hỏi: "Mệnh lệnh của ai cơ?"
Ứng Hiểu Nguyệt không hề trả lời, chỉ là liếc mắt nhìn lão đầu râu bạc.
"Sư phụ, ngươi có thể giải đáp thắc mắc trước khi ta chết không?" Y Tiểu Âm cũng nhìn về phía lão đầu râu bạc, "Ta quả thật có hơi khó hiểu. Về phần Ứng Hiểu Nguyệt không đáng tin, ta đã sớm biết. Nhưng mà ta vẫn cho rằng, khả năng là mãi đến tận lúc giải quyết xong âm Hậu, nàng mới sẽ trở mặt. Nhưng hiện giờ, thì quá sớm, sớm đến nỗi có chút... Nàng không chiếm được bất cứ thứ gì."
Ứng Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, mí mắt vô ý thức run lên một cái, rất nhanh lại giả vờ như không có gì.
"Sớm thì có gì mà không tốt." Tay của lão đầu râu bạc vẫn đang cầm kim châm, để phòng Hạ Thiên thoát khỏi khống chế của hắn, "Dù sao thì biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ."
"Biển khổ?" Y Tiểu Âm cảm thấy có chút buồn cười, nhìn về phía lão đầu râu bạc, "Sư phụ, ngươi cảm thấy cái gì là biển khổ?"
Sắc mặt của lão đầu râu bạc ngạo nghễ, chỉ vào Hạ Thiên: "Hắn chính là biển khổ, là ngọn nguồn của mọi tai họa, là đại kiếp nạn mà ông trời ban xuống, chỉ khi xóa sổ hắn, ngươi mới có thể thoát khỏi biển khổ, trở lại vòng tay của âm Hậu, một lần nữa trở thành người thừa kế của âm Hậu, hồi sinh lại vinh quang vô thượng của Huyền âm tộc chúng ta."
"Ta không phải người của Huyền âm tộc." Sắc mặt của Y Tiểu Âm kiên định nói: "Kể từ cái ngày ta rời khỏi đảo Sương Nguyệt, ta đã không còn dây dưa rễ má gì với Huyền âm tộc. Và ta, cũng đã sớm thoát khỏi âm Y môn của ngươi."
Lão đầu râu bạc cười khẽ ha ha, lắc đầu: "Tiểu Y, ngươi chính là môn chủ âm Y môn, làm sao lại không có quan hệ với âm Y môn được. Trong thân thể ngươi có một giọt máu mà âm Hậu ban xuống khi xưa, thì sao có thể cắt đứt quan hệ với Huyền âm tộc được."
"Ngươi sai rồi." Y Tiểu Âm không có bị lời nói của lão đầu râu bạc dụ hoặc, lạnh nhạt nói: "Sau khi ta tiếp nhận âm Y môn, ta luôn tìm cách để phá giải huyết mạch khống chế của ngươi đối với môn nhân, hiện tại chín phần mười môn nhân đã khôi phục bình thường, bây giờ bọn họ là nhân viên của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, và cũng đã triệt để cắt đứt quan hệ với âm Y môn."
Lão đầu râu bạc vẫn cười tươi, trong ánh mắt có vài phần cân nhắc: "Ngươi phá được châm pháp của ta rồi sao?"
"Cái này có gì mà không thể phá chứ." Trong giọng nói của Y Tiểu Âm đầy tự tin, "Ngươi cho rằng châm pháp của mình có một không hai đương thời không ai có thể học được, và không thể có người phá giải được à? Thế nhưng, trên thực tế, châm pháp của ngươi cũng thường thường không có gì đặc biệt, cái mà ngươi dùng chính là trận pháp, ta nói đúng chứ?"
"Nói hay lắm." Lão đầu râu bạc chẳng nói đúng sai, mà chỉ cười nhạt một tiếng: "Có điều, có tác dụng gì, thì ngươi và Hạ Thiên chẳng phải đang bị ta khống chế đó sao?"
Hạ Thiên có chút bực bội, nói: "Lão đầu, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ngươi không khống chế được ta."
"Thật không, chẳng phải bây giờ ngươi đang trong trạng thái không nhúc nhích được đấy sao?" Lão đầu râu bạc cười, hỏi ngược lại.
"Ai nói ta không nhúc nhích được." Hạ Thiên chỉ tùy ý giãy giụa một phát, liền có mười cây kim châm lập tức bắn ra khỏi cơ thể của hắn.
Lão đầu râu bạc kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, bởi vì chín cây kim châm còn lại vẫn đang dính chặt, không có tí dấu hiệu lay động nào.
"Ồ, lạ thật đấy." Hạ Thiên phát hiện điểm kỳ lạ, nói với lão đầu râu bạc: "Chín cây châm này tuyệt đối không phải châm pháp của ngươi, ngươi học trộm từ đâu đấy?"
"Đúng thật là không phải của ta." Lão đầu râu bạc cũng không có phủ nhận, trực tiếp gật đầu nói: "Đây là âm Hậu truyền cho ta, nói là châm pháp đặc biệt dùng để đối phó ngươi, không ngờ nó lại thật sự hữu hiệu, xem ra ngươi đã bị âm Hậu nghiên cứu triệt để rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận