Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3474: Bình gas rất an toàn, sẽ không có việc tự nổ

“Chuyện gì cũng từ từ nói, động đao để làm gì?”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý bị dọa sợ, vội vàng tiến lên định ngăn cản Nhiếp Kim Bằng, kết quả đã bị Cao lão thái thái chặn lại.
“Kim Bằng đang hỏi các ngươi đấy, tại sao lại không trả lời?” Cao lão thái thái hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi đã làm gì Trường Sinh thật sao?”
“Cái này…” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý trong nháy mắt không biết nên nói cái gì, bởi vì Nhiếp Trường Sinh đúng là chết trước mặt bọn họ. Cho dù bà nói không liên quan, đoán chừng hai người này sẽ không tin.
“Chẳng lẽ vừa rồi tiểu tử kia nói là thật?” Nhiếp Kim Bằng nhìn thấy biểu hiệu của mẹ Nhiếp Tiểu Lý, tâm lạnh một nửa, sau đó giận dữ hét lên: “Có phải các ngươi đã làm gì cha ta đúng không, các ngươi mau nói đi.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ trực tiếp nói cho các ngươi biết, cha ngươi đã chết.”
“Chết rồi?” Nhiếp Kim Bằng hẳn đã chuẩn bị tâm lý, lúc này cảm xúc cũng không trực tiếp sụp đổ, chỉ quát hỏi: “Là các ngươi giết ông ấy? Vì sao?”
Nhiếp Tiểu Lý lãnh đạm nói: “Chúng ta không giết ông ấy, là ông ấy tự nổ mà chết.”
“Cẩu thí.” Nhiếp Kim Bằng nổi giận chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà mắng: “Cha ta cũng chẳng phải bình gas, làm sao mà có khả năng tự nổ được?”
“Ngươi đừng có nói mò.” Ninh Thụy Thần nghe xong, nhịn không được phản bác: “Bình gas rất an toàn, sẽ không có việc tự nổ.”
Nhiếp Kim Bằng bị phản bác, quên mất phải làm cái gì, nhất thời đứng ngẩn cả người.
“Nếu Trường Sinh thật sự bị các người hại chết, vậy thì không còn gì để nói.” Cao lão thái thái hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Ngươi mau gõ chiêng tập hợp tộc nhân Nhiếp thị đến đại đường giảng trà, chúng ta cùng nhau thẩm vấn hai mẹ con hồ ly lẳng lơ này.”
“Cao nãi nãi, ta kính ngươi là người già cho nên mới không nặng lời với ngươi.” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao lão thái thái: “Nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể cậy già lên mặt. Ngươi nhằm vào nhà chúng ta như vậy không phải là vì khi chọn tộc lão mới năm năm trước, chúng ta không bỏ phiếu cho ngươi, ngươi thiếu hai phiếu mới ghi hận cho đến bây giờ?”
Cao lão thái thái là người già thành tinh, làm sao có chuyện bị mấy lời của Nhiếp Tiểu Lý làm cho mất tinh thần. Bà ta mỉm cười nói: “Lão thân sống đến từng tuổi này, con trai lại là trưởng trấn, cái gì tộc lão hay không tộc lão, có gì quan trọng đâu. Lão thân chỉ không hy vọng có người làm ô nhục họ Nhiếp mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý còn lâu mới tin mấy lời nói nhảm này. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nói nghe hiên ngang lẫm liệt nhỉ, còn không phải bè lũ xu nịnh sao?”
“Câm miệng.” Máu nóng Nhiếp Kim Bằng bốc lên, trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Nếu các ngươi hại chết cha của ta, mẹ con các ngươi nhất định phải đền mạng.”
Nói xong, hắn ta giơ đao trong tay lên, bổ về phía Nhiếp Tiểu Lý.
“Đừng mà.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý bị dọa sợ, vô thức muốn ôm Nhiếp Tiểu Lý vào lòng.
Nhưng đao này hiển nhiên không chém được xuống người Nhiếp Tiểu Lý.
“A!”
Nhiếp Kim Bằng kêu thảm một tiếng, một đao chém vào đùi của hắn ta, máu tươi lập tức phun từ vết thương ra.
“Cái này…” Cao lão thái thái cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng.
Tuy nhiên, phản ứng của lão thái thái cũng rất nhanh, lập tức xé một miếng vải trên người xuống buộc vào vết thương trên đùi Nhiếp Kim Bằng, sau đó điểm vào mấy huyệt vị, máu cứ như vậy mà ngừng lại.
Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: “Lão thái thái này không đơn giản.”
“Đúng là không đơn giản, nhưng cũng không phức tạp.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chỉ là sống được lâu, hiểu chút công thức và phương pháp kỳ lạ mà thôi.”
Nhiếp Kim Bằng hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Nhiếp Tiểu Lý, ngươi còn dám hoàn thủ.”
“Nếu mắt của ngươi không bị mù, ngươi có thể nhìn thấy vợ tiếp viên hàng không vẫn không động đậy mà.” Hạ Thiên cười nói: “Người ra tay là ta đấy. Thuận tiện nói luôn một câu, Nhiếp Trường Sinh là do ta giết, chẳng liên quan gì đến vợ tiếp viên hàng không cả.”
Nhiếp Kim Bằng nghe xong, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Hạ Thiên mấy lần: “Ngươi từ đâu xuất hiện vậy… A!”
Lời còn chưa nói hết, vết thương trên đùi bỗng nhiên rách ra, đau đến mức hắn ta muốn trợn trắng mắt.
“Tiểu hỏa tử, ngươi không phải là người nơi này. Ngươi ở đâu, làm gì…” Cao lão thái thái nheo mắt, cười ha hả hỏi Hạ Thiên.
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của Cao lão thái thái, mọi người có thể sẽ bị lừa, tưởng rằng đây chính là một bà lão nhân ái dễ gần.
“Lão thái bà, ngươi giả bộ như vậy không lừa được ta đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi không phải người bình thường, nhưng đừng tưởng rằng học được chút trò quỷ vặt thì cảm thấy mình lợi hại.”
Sắc mặt Cao lão thái thái tái đi, không nghĩ đến Hạ Thiên nhìn thấu được bà ta. Tuy nhiên, dù sao bà ta cũng là người già thành tinh, rất nhanh đã điều chỉnh xong: “Xem ra ngươi là người tu hành, không biết là đệ tử của vị cao sư nào?”
“Muốn lôi kéo ta à?” Hạ Thiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn trả lời: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Đương nhiên, ta cũng là vô địch trời sinh. Đại sư phụ của ta là Quỷ Y Trương Minh Đà, lão thái bà, ngươi có biết không?”
“Trương Minh Đà? Ngươi là đồ đệ của hắn ta? Tốt, tốt cực kỳ.” âm thanh Cao lão thái bà đột nhiên trở nên bén nhọn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tìm hắn ta mấy chục năm rồi vẫn không thấy tung tích, không nghĩ đến hôm nay lại gặp may, gặp phải đồ đệ của hắn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận