Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2103. Biệt thự nhà họ Viên

Đi qua đại môn nửa trong suốt kia, Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên bước vào một vùng băng thiên tuyết địa, nhiệt độ đoán chừng âm hơn mấy chục độ, trên đường có một ít Đan Dược sơn sụp đổ đều bị đông cứng trở thành băng sơn. Cũng may bọn hắn là người tu tiên, mặc dù linh khí bị trận pháp trong cung điện dưới đáy biển áp chế đại bộ phận, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt như chống lạnh kia hoàn toàn không có vấn đề.
" Tại sao nơi này đi mãi vẫn không thấy được điểm cuối vậy?" Ninh Nhụy Nhụy nhìn một mảnh trắng xóa phía trước, không khỏi nghi ngờ hỏi một câu, "Nơi đây thật là thông đạo sao?"
Hạ Thiên ôm nàng, vẻ mặt của hắn không chút để ý: "Tiểu muội chân dài, mặc kệ có điểm cuối hay không, cứ đi thẳng tới trước là được rồi."
"Nếu như bị nhốt ở chỗ này cả đời, ngươi cũng không để ý sao?" Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên một cái, "Ta luôn cảm thấy giống như có chỗ nào đó không thích hợp."
"Trên thế giới này không đâu có thể nhốt được ta cả." Hạ Thiên cười hì hì nói, "Nhưng Tiểu muội chân dài, nếu cô muốn ở lại chỗ này cả đời, ta cũng có thể theo cô nha."
Nghe được lời ấy, nàng hoàn toàn không có chút tin tưởng, hỏi ngược một câu: "Bớt nói những câu như vậy đi, ngươi cam lòng bỏ lại những cô vợ của mình mới là lạ, mấy lời tỏ tình sến súa như vậy không thích hợp với ngươi đâu."
"Tiểu muội chân dài, tại sao ta phải cam lòng bỏ vợ của mình chứ? " Hạ Thiên có chút không hiểu, "Nếu cô thích ở đây thì ta tạo một cái ở bên ngoài cho cô, hoặc dọn nơi này ra ngoài chẳng phải được rồi sao?"
Ninh Nhụy Nhụy nghẹn lời, quả nhiên không phải lời tỏ tình sến súa gì cả, mà là tác phong làm việc không thay đổi của tên biến thái này.
"Nè, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Ngay sau đó, lỗ tai của Ninh Nhụy Nhụy giật giật, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhìn hắn hỏi.
Hạ Thiên thuận miệng nói: "Nghe thấy, tiếng gió."
"Không phải tiếng gió, hình như là có người đang kêu cứu." Ninh Nhụy Nhụy ngưng thần lắng nghe, cuối cùng nghe được một chút manh mối, ánh mắt bắt đầu tìm tòi nơi phát ra âm thanh này, "Hình như là ở bên kia, chúng ta qua đó nhìn một chút đi."
Sau khi đi vòng qua hai ngọn Đan Dược sơn đã bị đóng băng, một ngôi nhà xuất hiện trước mắt hai người, nhìn qua vẫn là một tòa biệt thự tương đối hào hoa xa xỉ. Căn biệt thự ấy chiếm diện tích khá rộng, thiết kế cũng khá xinh đẹp, đặt ở bên ngoài ít nhất cũng phải có giá ngàn vạn, mà khi nó xuất hiện ở trong cung điện dưới đáy biển này, thật sự để cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút kỳ quái, đây là tác phẩm lớn của ai, có thể xây dựng một căn biệt thự hiện đại hóa như vậy ở nơi đây, hơn nữa nhìn kiểu dáng vẫn rất mới, điều ấy cho thấy chủ nhân của nó chắc chắn mới tiến vào đáy biển này mấy năm gần đây.
Bên ngoài sân biệt thự có một tầng màng mỏng, ngăn cách toàn bộ phong tuyết băng sương ở bên ngoài. Trong sân, khí hậu như mùa xuân, còn trồng không ít kỳ hoa dị thảo.
Ninh Nhụy Nhụy lại cẩn thận phân biệt một chút, tiếng cầu cứu yếu ớt kia đúng là truyền ra từ trong căn biệt thự này.
Mặc kệ bên trong đang xảy ra chuyện gì, nếu tiếng cầu cứu bị nàng nghe được, vậy nàng không thể ngồi yên mà không quan tâm.
Đi vào trong sân, Ninh Nhụy Nhụy không có lỗ mãng đến nỗi phá cửa mà vào, ngược lại lễ phép gõ cửa một cái. Biệt thự kia có chuông cửa, nhưng loại địa phương này chắc chắn là không có điện, cho nên không cần thiết nhấn chuông.
Chỉ chốc lát sau, cửa chính hơi mở ra một khe hở, lộ ra một khuôn mặt hình vuông có bộ lông mày hiếm lạ, khi nhìn thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, người đó có chút bất ngờ.
"Hai vị là ai, gõ cửa có chuyện gì sao?" Nam nhân mặt vuông cẩn thận hỏi một câu.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không dự định che lấp cái gì, hỏi: "Ta nghe được bên trong biệt thự này có người hô cứu mạng, cho nên tới xem một chút."
"Rõ ràng là ngươi nghe lầm rồi." Nam nhân mặt vuông sửng sốt một chút, nói tiếp: "Ở đây gió lạnh gào thét, sao lại có âm thanh truyền ra ngoài được."
"Từ trước đến nay lỗ tai của ta rất nhạy." Ninh Nhụy Nhụy vốn dĩ còn chưa xác định, nhưng khi nghe được lời nói của nam nhân trước mặt thì nàng đã có thể xác định, bên trong tuyệt đối có chuyện.
Nam nhân mặt vuông lườm nàng một cái, lạnh nhạt hỏi: "Hai vị mới tới à?"
"Mới tới? Có ý gì?" Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
"Không có ý gì." Nam nhân mặt vuông kia có chút không kiên nhẫn, "Đây là biệt thự của nhà họ Viên, chắc các ngươi cũng là người mà nhà họ Viên mời đến, nếu vậy thì cứ ngoan ngoãn làm theo những gì phân phó là được, chớ xen vào việc của người khác."
"Thằng ngu nhà ngươi thật không có thường thức." Hạ Thiên bĩu môi: "Trên thế giới này, ngoại trừ vợ và bạn gái của ta, không kẻ nào có thể mời được ta."
Nam nhân kia lộ ra vẻ khó hiểu, trong lòng suy nghĩ ta mẹ nó biết ngươi là ai đâu, cái gì mà thường thức, quả thật là đồ tâm thần.
"Các ngươi cần ta lên tiếng đuổi đi à?" Giọng điệu của nam nhân mặt vuông đã triệt để lạnh xuống, "Đây là biệt thự để nghỉ ngơi của Tam thiếu gia nhà họ Viên, không phải là nơi để tiếp đãi. Nếu các ngươi muốn tiếp viện thì đi về phía nam chừng ba, bốn tiếng nữa."
Nghe được những lời ấy, Ninh Nhụy Nhụy lập tức bắt được mấy từ mấu chốt, vì thế càng cảm thấy hứng thú hơn đối với căn biệt thự này và nhà họ Viên.
"Cứu mạng, hai vị mau cứu ta!" Lúc này, có một bóng người mặc đồng phục bệnh nhân lảo đảo vọt ra khỏi biệt thự, cầu cứu Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đang đứng ở cửa.
Phía sau người này có bảy, tám nam nhân cường tráng mặc âu phục trắng đuổi theo, bọn hắn lập tức xông lên đè lại người đang chạy kia.
Thần sắc của nam nhân mặt vuông nháy mắt trở nên âm trầm, mắng: "Các ngươi là thùng cơm à? Có vậy mà cũng làm cho người này chạy ra ngoài, còn không mau bắt về!" Sau đó, hắn quay đầu cảnh cáo Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: "Tốt nhất là các ngươi làm như không nhìn thấy gì, nếu không thì đời này cũng đừng nghĩ tới việc đi ra khỏi đây."
Lúc nói chuyện, hắn tiện tay đóng cửa chính lại, đáng tiếc không đóng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận