Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4361: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ

“Khai đỉnh đúng không?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự trào phúng, chậm rãi nắm chặt nắm đấm: “Bây giờ ta sẽ khai cho ngươi xem một chút.”
Mệnh Vô Thường không khỏi cau chặt lông mày, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Khai đỉnh, là ngươi nói đấy.” Hạ Thiên cười nói.
Tiếp theo, nắm đấm của hắn nặng nề đập xuống mặt đất.
Bành.
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Toàn bộ Dao Trì giống như bình hoa bị đập nát, nước trong bình thấm xuống đất, biến mất không thấy đâu.
Mặt đất cũng nhanh chóng vỡ vụn lộ ra một đại đỉnh bằng đồng rất lớn. Nước trong Dao Trì đều được chứa trong đỉnh.
Hơn nữa, bên trên đỉnh còn có hơn mười bóng người đang đứng, hiển nhiên bọn họ đã sớm mai phục dưới đáy Dao Trì.
Tiếp theo, vân đài xung quanh liên tiếp sụp đổ, lộ ra vô số phù văn quỷ dị, tương tự cũng có người núp bên trong.
“Mệnh chưởng ti, ngươi đây là có ý gì?” Lúc này, Tiêu Dao Tiên Tử hoàn toàn hiểu ra Mệnh Vô Thường đưa hai người bọn họ đến đây là không có ý tốt: “Nếu phụ thân của ta biết được, chỉ sợ sẽ không để yên cho ngươi. Ngươi làm như vậy cũng sẽ khiến cho người đến tham gia bàn đào tiên hội phải thất vọng.”
“Câm miệng, nơi này không còn việc của ngươi.” Mệnh Vô Thường lạnh lùng trừng Tiêu Dao Tiên Tử một cái, lập tức thân hình biến thành một luồng sương mù màu trắng đen: “Hạ Thiên, ngươi đừng có trách ta. Trước kia ta bảo ngươi làm Hội chủ hội Chí tôn là muốn ngươi gánh một phần trách nhiệm, bỏ ra một phần lực cho liên minh. Kết quả ngươi lại co đầu rụt cổ ở Thần Võ Tông, cả ngày trầm mê trong luyện quyền và hưởng lạc. Ngươi thật sự khiến cho bổn tọa quá thất vọng rồi.”
Trong lúc Mệnh Vô Thường còn đang lải nhải, những người đang mai phục bên trên lại có chút không kiên nhẫn.
“Mệnh đại nhân, đừng dài dòng với hắn nữa. Nội hắn giết chết Thông Thiên Chí Tôn, còn có đám người Long Tượng Thượng Sư đã là tội chết rồi.”
“Nhưng hắn là Hỗn Độn Thiên Ma, có trời mới biết hắn sẽ phát tác lúc nào. Để bảo vệ an nguy cho liên minh, chúng ta nên diệt trừ hắn cho thỏa đáng.”
“Giết hắn, lấy máu của hắn tế luyện Quy Nguyên Đỉnh, cũng xem như cống hiến của hắn cho bàn đào tiên hội.”
“Vì liên minh, vì đồng đạo, giết hắn.”
“…’
Đám người kia kêu la lên.
Tiêu Dao Tiên Tử thật sự không hiểu, rõ ràng nửa tháng trước Mệnh Vô Thường còn bổ nhiệm Hạ Thiên làm Hội chủ hội Chí tôn. Lúc này, Hạ Thiên cái gì cũng không làm, tại sao lại biến thành địch của mọi người chứ.
“Đã nghe chưa? Không phải bổn tọa muốn giết ngươi, là do ngươi không được lòng người.”
Gương mặt Mệnh Vô Thường hiện lên sự tiếc nuối: “Cho nên, vì tương lai của liên minh, vì bảo vệ thiên đạo chính thống, Hạ Thiên, ngươi nạp mạng đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ăn nói lung tung, loạn thất bát tao. Tất cả chỉ là nói hươu nói vượn. Đầu óc của ngươi nhất định có vấn đề. Ban đầu ta cũng định trị cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi làm cho ta chán ghét, ngươi nên chết đi thì hơn.”
Cạch.
Mệnh Vô Thường giơ cánh tay trái đã hóa thành hư ảnh, nhẹ nhàng hất về phía Hạ Thiên. Một luồng lôi đình nhanh chóng bổ về phía hắn.
Hạ Thiên vẫn khinh thường, xiết chặt nắm đấm. Trong lúc hắn đang định phản kích, bỗng nhiên trong cơ thể của hắn xuất hiện một lực cản kỳ lạ, khiến cho hắn nhất thời không nhấc lên được khí lực, cơ thể đành phải dừng lại.
Oành.
Luồng lôi đình màu đen bổ xuống, lôi ý biến thành một tấm lưới buộc chặt Hạ Thiên lại.
“Tôn chủ.” Tiêu Dao Tiên Tử mở to đến rách cả mí mắt. Trong lúc nàng đang định tiến lên kiểm tra thương thế của Hạ Thiên, bỗng nhiên có một bóng người vọt ra ôm nàng lại.
Tiêu Dao Tiên Tử quay đầu nhìn lại, chính là cha của nàng Võ Vạn Dương, liền kêu lên: “Phụ thân, cha làm gì vậy? Con muốn đi cứu tôn chủ.” “Đừng nhúc nhích, cứ đứng im xem là được.” Sắc mặt Võ Vạn Dương cực kỳ ngưng trọng, nói với Tiêu Dao Tiên Tử: “Bây giờ thực lực của con quá yếu, có đi cũng không giúp được gì cho hắn, chỉ cản trở hắn mà thôi. Huống chi, lúc này con tiếp cận hắn, rất có thể sẽ bị liên lụy. Lần này, xem ra Hạ Thiên bị hố rồi.”
Tiêu Dao Tiên Tử biến sắc, trong lòng đột nhiên có một vài suy đoán không tốt: “Phụ thân, ý của cha là gì?”
“Con cũng đừng trách vi phụ.” Võ Vạn Dương cười khổ: “Để giữ gìn Thần Võ Tông, ta không thể không làm như thế. Hạ Thiên là Hỗn Độn Thiên Ma, còn lão phu là thiên đạo chính tu. Xưa nay chính tà bất lưỡng lập, ta không còn lựa chọn nào khác.”
Tiêu Dao Tiên Tử nghe xong, lập tức sụp đổ: “Phụ thân, sao cha có thể làm như vậy? Hạ Thiên là phu quân của con, cũng là Hội chủ hội Chí tôn, sao cha có thể làm chuyện như thế?”
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.” Võ Vạn Dương xấu hổ, nhẹ giọng nói với Tiêu Dao Tiên Tử: “Đây là ý của Thần Hoàng, toàn bộ liên minh không ai dám phản kháng.”
“Thần Hoàng?” Tiêu Dao Tiên Tử càng thêm mê hoặc: “Thần Hoàng không phải bế quan sao, năm sáu vạn năm chưa từng lộ diện, cũng không truyền ra ngoài tin tức gì, thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi ông ta đã chết.”
Võ Vạn Dương thở dài thật sâu: ‘Thần Hoàng là nhân vật đã từng bước vào Chân Tiên cảnh, làm sao có thể lặng im không một tiếng động mà chết chứ. Năm sáu vạn năm đối với ông ta chẳng qua chỉ là cái chớp mắt.”
Tiếp theo, ông nhẹ giọng nói: “Đêm qua, tất cả trưởng lão và Chí tôn của liên minh đều nhận được chỉ lệnh của Thần Hoàng, đó chính là phải xóa bỏ Hạ Thiên trước bàn đào tiên hội. Nếu không, toàn bộ liên minh sẽ nghênh đón hủy diệt.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Mệnh Vô Thường đã suất lĩnh hơn mười vị chuẩn tiên tiến hành đánh nổ Hạ Thiên.
Bên dưới còn có tầng tầng trận pháp, phù văn, độc đằng… cùng với tất cả thủ đoạn đánh giết tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ.
Đây cũng chính là thủ đoạn năm đó bọn họ dùng để tiểu sát Dạ Đế.
Trước đó đã có hiệu quả, tin rằng lần này cũng không ngoại lệ. Đừng nói Hạ Thiên chỉ là một kiếp tu nho nhỏ, cho dù Dạ Đế tái thế, cũng sẽ một lần nữa bị giết chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận