Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3326: Nếu đẹp, ta cứu càng vui hơn

“Vì sao nàng ấy lại đến đây?” Hạ Thiên thành thật hỏi.
Tào Thiển Thiển lắc đầu, gương mặt cũng hiện lên sự nghi ngờ: “Ngươi hỏi nhầm người rồi, thật ra ta không quen biết nàng ấy, chỉ mới quen ba ngày trước thôi. Nàng ấy cũng không nói bất cứ chuyện gì với ta.”
“Thế hình dạng của nàng ấy như thế nào?” Hạ Thiên hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
Tào Thiển Thiển mỉm cười: “Thế nào? Nếu dung mạo nàng ấy xấu, ngươi sẽ không cứu nàng ấy?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bé ngoan nói thế nào cũng đã giúp ta rất nhiều, còn là đồ đệ của vợ tiểu yêu tinh. Nàng ấy gặp nạn, ta nhất định sẽ cứu. Nhưng nếu diện mạo nàng ấy xinh đẹp, ta lại càng vui vẻ mà cứu hơn. Nếu dung mạo không đẹp, khi cứu có thể sẽ không vui vẻ như vậy.”
“Hình dạng của nàng ấy như thế nào, ta cũng không biết.” Tào Thiển Thiển đáp: “Khi nàng ấy đến, trên mặt còn đeo khẩu trang, mặt rất nhỏ, khẩu trang hoàn toàn che khuất hết.”
“Nhưng ánh mắt của nàng ấy giống như người có bệnh, khá vàng, có chút cảm giác khô héo.”
“Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa.” Hạ Thiên đuổi Tào Thiển Thiển đi.
Tào Thiển Thiển nhắc nhở lần nữa: “Ngươi nên cẩn thận một chút. Qua 0h, ngươi cứ thành thật nằm ngủ trên giường, có nghe được âm thanh gì cũng không được động đậy.”
“Ta ước gì còn có chút động tĩnh đấy.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Nếu không, nó sẽ rất nhàm chán.”
“Tùy ngươi thôi, dù sao ta cũng đã nhắc nhở qua.” Tào Thiển Thiển cũng không khuyên tiếp. Nàng thu dọn toàn bộ thức ăn và hộp cơm xong, lập tức rời khỏi phòng Hạ Thiên. Vừa trở lại nhà bếp, nàng đã nhìn thấy Tào bàn tử cầm một con dao nhọn yên lặng đứng trong bóng tối.
“Ngươi đã nói gì với hắn?” Tào bàn tử lạnh giọng hỏi.
Tào Thiển Thiển giật mình, thiếu chút nữa không té ngã: “Lục thúc, ngươi đứng đó làm gì vậy? Ngươi muốn dọa người à?”
“Ta hỏi ngươi đã nói gì với tiểu tử đó?” Gương mặt Tào bàn tử hiện lên sự tức giận, quát hỏi lần nữa.
“Cũng không có gì.” Con ngươi Tào Thiển Thiển đảo một vòng, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Không phải ta nói hắn đến tìm người sao? Cô gái ba ngày trước hình như là bạn gái của hắn.”
Tào bàn tử khẽ cau mày: “Ngươi không nói chuyện kia cho hắn biết chứ?”
“Chuyện nào? À, không có.” Tào Thiển Thiển lắc đầu, sau đó nói với Tào bàn tử: “Lục thúc, ta cảm thấy không thì ngươi bán quán cơm này đi, chuyển sang thành phố khác mà sống.”
“Bán, cái rắm.” Tào bàn tử giận tím mặt, chỉ vào Tào Thiển Thiển mắng to: “Đây là quán cơm truyền thừa hai trăm năm của Tào gia chúng ta, tại sao có thể bị mất trong tay của ta được? Năm đó cha ngươi từ bỏ, kết quả thì sao? Chưa đến bốn mươi tuổi đã chết. Ta còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa đấy.”
Tào Thiển Thiển có chút lo lắng nói: “Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Lục thúc, chẳng lẽ ngươi không phát hiện gần đây có rất nhiều người kỳ quái thường xuyên xuất hiện gần đây sao?”
“Ta đã sớm phát hiện rồi.” Tào bàn tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập hung quang: “Nhưng bọn họ không có can đảm tiến vào ở. Tóm lại, người dám đánh chủ ý vào quán cơm, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn ta. Những chuyện khác, ta không xen vào.”
Tào Thiển Thiển do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lục thúc, ta cảm thấy Hạ Thiên đến hôm nay nói không chừng có thể giúp chúng ta giải quyết phiền phức. Nếu không, ngươi đi nói với hắn…”
“Nói cái gì? Có cái gì cần phải nói chứ?” Tào bàn tử càng thêm tức giận, có chút bất thiện trừng mắt nhìn Tào Thiển Thiển: “Ngươi bớt can thiệp vào những chuyện này đi. Quán cơm này là của ta, truyền thừa hai trăm năm, không có bất cứ vấn đề gì, ngươi nghe rõ chưa?”
“Nhưng…” Tào Thiển Thiển im lặng, không biết nên nói gì cho phải.
“Còn ngươi nữa, ngày mai ngươi về nhà mẹ của ngươi đi, ta không cần ngươi giúp đỡ nữa.” Sắc mặt Tào bàn tử lạnh xuống, giọng nói có chút khó chịu: “Chân tay lóng ngóng, còn thường xuyên làm trở ngại việc của ta chứ không giúp được gì. Ngươi trở về lo học đi, đừng quan tâm những chuyện mà mình không thể giải quyết.”

Nửa đêm, bên ngoài quán cơm Hòa Bình.
Mấy tên côn đồ mang theo thứ gì đó đến gần cửa sau quán cơm.
“Fuck, trên người còn có mùi thối.” Lý Kỳ đã thay một bộ quần áo khác, dùng mũi ra sức hít hà nhưng vẫn cảm nhận được mùi tanh hôi của đủ loại tạp chất, cơn tức trong lòng lại một lần nữa tăng lên: “Nếu ta không làm thịt tên tiểu tử kia, Lý Kỳ ta làm sao mà lăn lộn trên phố người Hoa này nữa.”
Hai tiểu đệ bên cạnh không ngừng gật đầu phụ họa: “Đúng, nhất định phải cho tên tiểu tử kia đẹp mắt.”
“Dám ném lão đại vào thùng rác, quả thật là một sự sỉ nhục, chúng ta nhất định phải báo thù.”
Sắc mặt Lý Kỳ thay đổi, nhấc chân đạp ngã một tên tiểu đệ, trịnh trọng cải chính: “Là hắn đẩy ta một cái, mặt đất quá trơn, ta không cẩn thận ngã vào thùng rác. Mẹ nó, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
“Vâng, vâng, là trượt chân ngã vào thùng rác.” Gã tiểu đệ đeo bông tai vội vàng gật đầu.
Gã tiểu đệ để tóc kiểu mào gà chỉ vào quán cơm, có chút sợ hãi nói: “Lão đại, ta nghe người ta nói quán cơm này đến tối sẽ có chút tà môn, quỷ xuất hiện huyên náo rất lợi hại. Chúng ta thật sự phải vào trong sao?”
“Đánh rắm.” Lý Kỳ đưa tay đánh gã tiểu đệ của mình một cái: “Quỷ gì mà quỷ? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tin mấy thứ này. Quỷ không tồn tại.”
Nói xong, trong lòng hắn ta đột nhiên sợ hãi, nhưng lại mạnh mẽ bổ sung: “Nhất định là do lão mập kia tự mình bày ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận