Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3130: Cần chi chọc giận một đứa bé

Lương Diệu Trúc làm tư thế nôn mửa: “Ọe!”
“Mang thai rồi thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Mặc dù ngươi vẫn còn cơ thể trong trắng, nhưng với y thuật cổ tộc các ngươi, muốn mang thai khi còn trong trắng cũng vẫn được. Chúc mừng, chúc mừng.”
“Ta chúc mừng cái đầu ngươi đấy.” Lương Diệu Trúc tức đến toàn thân phát run, thở phì phò trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi mới mang thai đấy, ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ, ngay cả yêu đương còn chưa nói qua. Ngươi sỉ nhục ta như thế, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”
Hạ Thiên khoát tay: “Chút trình độ đó của ngươi, ngay cả quần áo của ta cũng không chạm đến được, đừng tự rước lấy nhục.”
“Ta không tin.” Lương Diệu Trúc nghiến răng, thân hình trong nháy mắt vọt đến trước mặt Hạ Thiên, nhấc chân đạp thẳng vào mặt hắn.
“Quá chậm rồi.” Hạ Thiên tiện tay vỗ một cái, hóa giải cú đá của Lương Diệu Trúc.
Lương Diệu Trúc không phục, vặn người đá thêm một cước.
“A!”
Hạ Thiên cũng không tránh, người đau đến kêu thành tiếng lại là Lương Diệu Trúc: “Tại sao lại cứng đến như vậy? Trong quần ngươi giấu tấm sắt sao?”
“Cái gì cũng không có giấu, vốn dĩ ta mạnh như vậy mà.” Hạ Thiên trêu chọc.
“Phì, lưu manh.” Lần này Lương Diệu Trúc biết mình đánh không lại Hạ Thiên, nhưng vẫn nhịn không được gắt một câu: “Ta nhất định phải thuyết phục Y tỷ tỷ chia tay ngươi. Ngươi hoàn toàn không xứng với tiên nữ như tỷ ấy.”
Hạ Thiên tiếc nuối lắc đầu: “Ta biết ngươi nhất định đã bị suất khí của ta mê hoặc, cho nên ngươi muốn chia rẽ ta và vợ Y Y để ngươi có thể độc chiếm ta. Đáng tiếc, dung mạo của ngươi thật sự không đủ xinh đẹp, không lọt vào mắt của ta được, ngươi đừng uổng phí khí lực nữa.”
“Ta muốn độc chiếm ngươi?” Lương Diệu Trúc có cảm giác giống như nghe được một câu chuyện cười: “Ha ha ha, diện mạo của ngươi bình thường như thế, vì sao ngươi lại quá tự tin đến như vậy? À không, là tự đại, tự phụ.”
“Ngươi không cần giấu diếm.” Hạ Thiên cảm khái nói: “Thích ta cũng không phải tội lỗi gì, mà là chuyện hiển nhiên. Chỉ là ngươi không phải gu của ta, ngươi nên chết tâm đi, tránh cho sau này tình cảm bị tổn thương.”
“Ta nhổ vào.” Lương Diệu Trúc tức đến mức muốn dậm chân: “Ta muốn xé nát miệng của ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Muốn hôn thì cứ việc nói thẳng, còn cần dùng chữ xé để che giấu. Con gái bây giờ đúng là không biết thành thật. Tuy nhiên, năm đó Bối nha đầu cũng giống như vậy. Đáng tiếc, ngươi chênh lệch đến mấy cấp bậc so với Bối nha đầu. Ngươi muốn xếp hàng, cũng chỉ có thể làm vợ dự bị thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín. Chờ ngươi đại thọ tám mươi tuổi, ngươi có thể duy trì được diện mạo như bây giờ thì mới được.”
“Ta liều mạng với ngươi.” Lương Diệu Trúc từ nhỏ đã được Hồ lão thái thái xem như hòn ngọc quý trong tay, nhận được đãi ngộ tiểu thư danh phủ kỳ thực ở cổ tộc, nào có chuyện bị chọc tức đến như thế. Nàng ta xông lên muốn liều mạng với Hạ Thiên.
Thân hình Hạ Thiên giống như quỷ mị, trong phòng khách nhỏ hẹp cũng có thể du tẩu một cách tự nhiên, Lương Diệu Trúc xác thực không đụng được đến nửa sợi lông của hắn.
“Nếu ngươi có gan thì đừng trốn, đường đường chính chính đánh với ta một trận.” Lương Diệu Trúc tức giận đến thở mạnh, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi có tin ta nhổ hết răng của ngươi hay không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không tin.”
“Vậy ngươi đừng núp nữa.” Lương Diệu Trúc mắng.
Hạ Thiên cười hì hì: “Ta muốn tránh đấy, ngươi có gan thì đuổi kịp ta thử xem.”
“Ngươi đúng là vô lại.” Lương Diệu Trúc đuổi một hồi, phát hiện vẫn không đuổi được Hạ Thiên. Đáng giận hơn, mỗi lần Hạ Thiên đều gieo cho nàng một hy vọng, nhưng khi nàng sắp sửa bắt được hắn thì lại không thấy hắn đâu.
“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Y Tiểu Âm từ trong nhà bếp bước ra, nhìn hai người đùa giỡn, không khỏi lắc đầu: “Hạ Thiên, ngươi trưởng thành một chút đi, cứ chọc tức mấy đứa nhỏ làm gì.”
Lương Diệu Trúc nghe xong, có chút không vui: “Y tỷ tỷ, ta không phải đứa nhỏ nữa, ta đã sớm trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy, nàng ta ít nhất cũng đã hai mươi.” Hạ Thiên mỉm cười, còn bồi thêm một câu: “Tuy nhiên, bây giờ có người qua tuổi bốn mươi vẫn còn xem mình là trẻ con. Nàng ấy hai mươi cũng có thể xem là đứa bé.”
Lương Diệu Trúc trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi mới là đứa bé đấy.”
“Càng là đứa bé thì lại càng không thích người khác gọi mình là đứa bé.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn làm đứa bé, ngươi đừng nên để ý đến chuyện này.”
“Ta để ý đấy nhưng ta không phải đứa bé.” Lương Diệu Trúc chỉ vào Hạ Thiên: “Bây giờ trạng thái ta không tốt, lần sau ta nhất định sẽ bắt ngươi, đánh cho ngươi một trận. Nếu không, ta không thể nào xả được cơn tức trong lòng ta.”
Hạ Thiên hờ hững khoát tay: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Cho dù tình trạng của ngươi tốt lên gấp trăm lần, ngươi cũng không đụng được đến ta.”
“Ăn mì đi, đừng nói chuyện đó nữa.” Y Tiểu Âm bưng ra ba bát mì, đặt một bát trước mặt mỗi người, sau đó đưa cho mỗi người một đôi đũa: “Ăn xong còn có việc quan trọng cần làm.”
Lương Diệu Trúc cầm lấy cái bát, bỗng nhiên sinh ra một liên tưởng không tốt. Tình huống này làm sao lại có cảm giác giống như một nhà ba người, lập tức lắc đầu: “Bọn họ không lớn hơn ta bao nhiêu, tại sao ta lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy?”
“Vợ Y Y, không nghĩ đến tài nấu nướng của nàng lại tốt như thế.” Hạ Thiên vừa ăn vừa mỉm cười khích lệ Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm cũng không trả lời, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lương Diệu Trúc suy nghĩ: “Võ công tên lưu manh này rất cao, cũng không biết y thuật của hắn có cao như vậy không?”
“Y Tiểu m, ngươi có ở bên trong hay không?” Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng quát: “Ngươi lập tức cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận