Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3514: Ta hoàn toàn không có hứng thú chinh phục thế giới

“Ta hoàn toàn không có hứng thú chinh phục thế giới, hơn nữa cũng chẳng có gì khó.”
Hạ Thiên tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn đã sớm biết có người ở bên cạnh quan sát, cho nên biểu hiện cũng khá hời hợt.
“Nhiếp Hồng Phi, tại sao ngươi lại ở đây?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn người đến, cảm giác tình thế không thể đơn giản hơn.
“Ta đương nhiên cố ý ở đây chờ các ngươi rồi.” Nhiếp Hồng Phi lạnh lùng nói.
Nhiếp Tiểu Lý hỏi tiếp: “Thế sát thủ vừa rồi là do ngươi sắp xếp?”
“Đúng.” Nhiếp Hồng Phi gật đầu, tuyệt không kiêng kỵ: “Là gia chủ phân phó, sau đó ta bỏ ra trọng kim mời đến. Lời mời giúp đỡ rất nhiều, cho nên các ngươi nên yên tĩnh một chút đi.”
“Ngươi giống như đang kể chuyện cười vậy.” Nhiếp Tiểu Lý cười lạnh, lập tức phản bác: “Giống như các ngươi đang cố tình gây sự. Ban đầu, ta chỉ muốn thoát khỏi Nhiếp gia, thu được tự do mà thôi. Kết quả, các ngươi lại trói em gái và mẹ của ta, buộc ta phải gả cho Chiêm gia, làm thẻ đánh bạc để các ngươi thu được lợi ích.”
“Vì lợi ích của toàn gia tộc, hy sinh một hai người không thể bình thường hơn.” Biểu hiện Nhiếp Hồng Phi khá lạnh nhạt, cũng không cảm thấy hành động này có vấn đề gì: “Huống chi, Chiêm gia cũng là gia đình phú quý. Ngươi gả vào đó, ít nhất cơm áo không lo, tuyệt đối sống cuộc sống khoái hoạt.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe luận điệu này muốn buồn nôn, mắng to: “Ta là người, không phải công cụ của các ngươi. Ta có lý tưởng và truy cầu của mình, dựa vào cái gì mà các ngươi dùng bốn chữ “cơm áo không lo” để định nghĩa hạnh phúc chứ?”
“Cơm áo không lo không tốt sao?” Nhiếp Hồng Phi cảm thấy khó mà hiểu được: “Ngươi có biết trên thế giới này có bao nhiêu người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no không? Ngươi có biết trên thế giới này thậm chí có bao nhiêu người không có quần áo để mặc không? Ngươi còn mặt mũi nói ra những lời này, ngươi quả nhiên là bạch nhãn lang.”
Nhiếp Tiểu Lý giận sôi lên khi nghe loại logic này.
“Vợ tiếp viên hàng không, tên ngốc này đang trộm đổi khái niệm, nàng không cần phải nói nhảm với hắn ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Nhiếp Hồng Phi: “Ngươi thích cơm áo không lo, chi bằng ta biến ngươi thành heo. Như vậy, ngươi có thể chân chính lĩnh giáo cái gì gọi là cơm áo không lo.”
Nhiếp Tiểu Lý rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, lạnh giọng nói: “Ngươi nói đúng, trên thế giới xác thực có người ăn không đủ no, áo không đủ mặc. Nếu như ngươi đã quan tâm như vậy, vì sao ngươi không quyên góp hết gia sản của mình ra ngoài? Ngươi nên đến cơ quan từ thiện làm việc, bản thân có thể giúp cho bọn họ thoát nghèo.”
“Dựa vào cái gì?” Nhiếp Hồng Phi trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, gần như thốt lên: “Tại sao ta lại phải giúp đám quỷ nghèo ti tiện đó?”
Nói xong, hắn ta phát hiện không ổn, biết mình trúng phải đòn tâm lý của Nhiếp Tiểu Lý, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận.
Nhiếp Hồng Phi cũng lười duy trì thái độ hiền lành, bộc lộ bản tính của mình: “Ngươi sinh ra ở Nhiếp gia, ăn của Nhiếp gia, ở của Nhiếp gia. Vì Nhiếp gia, cho dù chết đi, ngươi cũng nên nghĩa vô phản cố. Bây giờ ngươi còn dám phàn nàn, ngươi và mẹ của ngươi đều là bạch nhãn lang, đúng là đáng chết.”
Đối với lời nói nhảm này, Nhiếp Tiểu Lý thậm chí chẳng muốn phản bác, chỉ hỏi: “Ta và Hạ Thiên muốn đến chỗ giếng đan để xem. Nếu ngươi không có chuyện gì khác, tốt nhất ngươi nên biến đi. Nếu không, ta sẽ không nhịn được mà đánh ngươi đấy.”
“Giếng đan là cấm địa Nhiếp gia chúng ta, không có mệnh lệnh của gia chủ, ai cũng không được phép đến gần.” Nhiếp Hồng Phi gạt suy nghĩ chiếm tiện nghi sang một bên, nói thẳng: “Cho nên, các ngươi không cần đi.”
Nhiếp Tiểu Lý không tiếp tục phản ứng hắn ta nữa, cùng với Hạ Thiên đến chỗ giếng đan.
“Này, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Nhiếp Hồng Phi giận tím mặt, tiến lên ngăn cản Nhiếp Tiểu Lý: “Giếng đan là cấm địa, không có sự cho phép của gia chủ, ai cũng không được phép đến gần.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn biểu hiện khẩn trương của Nhiếp Hồng Phi, lại càng muốn đi xem cho rõ ngọn ngành “Ta nhớ nơi này trước kia là địa điểm du lịch, giếng đan cũng bị vô số khách du lịch xem qua, từ lúc nào biến thành cấm địa vậy?”
“Vườn trà là sản nghiệp của Nhiếp gia, gia chủ nói nơi này là cấm địa thì nó là cấm địa.” Nhiếp Hồng Phi cũng không hoảng hốt, giải thích: “Hơn nữa, bắt đầu từ ba năm trước, nơi này đã đóng lại, không mở cửa cho người ngoài. Bởi vì giếng đan đang xảy ra vấn đề, các tộc lão đang xử lý.”
“Xảy ra vấn đề gì?” Nhiếp Tiểu Lý truy hỏi.
Ánh mắt Nhiếp Hồng Phi hiện lên sự cảnh giác: “Điều này không nhọc ngươi quan tâm. Nếu ngươi có ý kiến, không ngại về nhà chờ một ngày. Sáng mai gia chủ trở về, đến lúc đó có chuyện gì ngươi có thể tìm gia chủ.”
“Chính vì ông ấy không có ở đây, cho nên ta càng muốn đến nơi đó để nhìn xem.” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Nếu không, đoán chừng nơi này muốn nhìn cái gì cũng không được.”
“Tiểu Lý, ngươi đừng hành động theo cảm tính.” Nhiếp Hồng Phi thuyết phục: “Giếng đan không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Bây giờ, trên người ngươi đang quấn phiền phức, tốt nhất nên ở nhà tu tĩnh. Gia chủ trách phạt cũng sẽ nhẹ hơn một chút. Nếu ngươi không phục, ngươi có thể đến biệt thự sườn núi tìm gia chủ lý luận. Chuyện giếng đan không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng nên xen vào. Hậu quả ngươi không thể thừa nhận được.”
Nhiếp Tiểu Lý không bị lời nói suông này hù dọa.
“Ngươi không sợ chết.” Nhiếp Hồng Phi bỗng nhiên nhấn mạnh, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp: “Nếu mẹ ngươi, còn có em gái ngươi, đại ca ngươi vì sự lỗ mãng của ngươi lần này mà bỏ mạng, ngươi không hối hận sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng muốn làm gì thì làm, không cần cân nhắc lời nói của tên ngu ngốc này. Có ta ở đây, người nhà của nàng sẽ không có việc gì đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận