Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3671: Đến lúc đó kiểu gì cũng phải hiện thân thôi

Một tiếng nổ vang lên, một con nhện con màu vàng nổ tung, trong phạm vi mấy thước, thậm chí vách tường đều bị đốt cháy.
Đám nhện con màu vàng còn lại càng thêm cuồng bạo, tốc độ cũng càng nhanh, thành quần kết đội đuổi theo Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân phát hiện nàng dùng cách kích động tơ nhện quấy nhiễu bọn chúng đã không còn hiệu quả, chỉ có thể sử dụng Phiếu Miểu Bộ để tránh né.
Đám nhện con màu vàng, mỗi một con nổ tung, tốc độ sẽ tăng gấp đôi. Nàng vừa học Phiếu Miểu Bộ không bao lâu, còn chưa sử dụng được một cách tự nhiên, cộng thêm linh khí không đủ, rất nhanh liền đuối sức.
“Lần này nguy rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lam Y Nhân bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Căn phòng này có vấn đề, khiến linh khí của nàng tiêu hao càng lúc càng nhiều, có chút không chịu nổi.
Đám nhện con màu vàng nắm lấy thời cơ, ngăn chặn trên dưới trái phải Lam Y Nhân, khiến cho nàng không còn đường lui.
Cơ thể đám nhện màu vàng lập tức trướng lên, kim mang bên trong cái bụng rỗng của chúng xao động không thôi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Ha ha ha, lần này ngươi còn không chết sao?” Kim Chu Vương suy yếu rất nhiều, nhưng vẫn hét to: “Chỉ cần giết được ngươi, hút huyết nhục của ngươi, ta sẽ có thể khôi phục lại.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, muốn chết cũng chỉ có ngươi chết mà thôi.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên, sau đó có một cái chân giẫm lên trên đầu Kim Chu Vương.
Kim Chu Vương nghe được âm thanh này, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Không thể nào, tại sao ngươi lại có thể vào được căn phòng này?”
“Ta muốn vào thì vào, không cần đến có thể hay không có thể.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Với cái loại ngu ngốc như ngươi mà còn đánh chủ ý lên người vợ Tiểu Y Y của ta, ngươi nên đi chết đi.”
Kim Chu Vương hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dám giết ta? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nữ nhân kia sẽ bị kim chu của ta nổ thành mảnh vụn, hài cốt không còn.”
“Ngươi quá đề cao mình rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, lấy ra ngân châm, đâm xuống đỉnh đầu Kim Chu Vương: “Ngươi thích những thứ kia như vậy, tự ngươi chậm rãi hưởng thụ đi.”
Nói xong, thân hình Hạ Thiên lóe lên, bước đến ôm lấy cái eo nhỏ của Lam Y Nhân, phiêu nhiên bay đi.
Đám nhện con màu vàng do dự nửa giây, sau đó tất cả đều bò lại vào miệng Kim Chu Vương.
Nhưng lần này, thân hình Kim Chu Vương không thể động đậy, không cách nào sử dụng tơ nhện khống chế và trấn an đám nhện con màu vàng. Mắt nó mở to, biểu hiện cực kỳ tuyệt vọng.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, Kim Chu Vương bị nổ thành một đống mảnh vụn, cả căn phòng cũng bởi vì lực trùng kích to lớn mà đổ sụp.
“Nơi này là…”
Sau khi ra ngoài, Lam Y Nhân phát hiện nàng đang đứng trước cánh cửa Khổng Thủy Hương biến mất: “Ông xã, chuyện này rốt cuộc như thế nào?”
Cửa đối diện có sáu cánh, trong đó có hai cánh đã bị phá hư, một cái mở ra một nửa.
Còn ba cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ, không biết thông đến chỗ nào.
“Lòng đất này đã được một trận pháp bao vây.”
Hạ Thiên bỗng nhiên nện một quyền vào vách tường bên cạnh, đất đá vỡ nát lộ ra một tuyến đường ống, bên trên còn có ánh sáng màu xanh nhạt.
“Bên trong đường ống này không phải là thủy điện, không phải dầu mà là linh khí đặc chế, hoặc có thể nói là sát khí, có tác dụng gây ảo giác.”
Lam Y Nhân bước đến gần nhìn một chút, còn đưa tay sờ những đường ống kia, quả nhiên là có cảm giác.
“Đây chính là gió đã thổi về phía chúng ta vừa nãy.” Lam Y Nhân rất nhanh liên tưởng đến một sự thay đổi nhỏ bé trước đó: “Chính là đám sát khí này?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Y Y, nàng còn nhạy cảm hơn cả tiểu muội chân dài và Bối nha đầu. Nếu hai người bọn họ ở đây, nhất định sẽ không phát hiện ra được.”
“Chàng nói bọn họ như vậy, chàng không sợ bọn họ gây phiền phức cho chàng sao?” Lam Y Nhân có chút buồn cười.
“Nói các nàng ấy sợ ta thì còn tạm được.” Hạ Thiên bĩu môi, khinh thường nói.
Lam Y Nhân hỏi: “Thế Khổng Thủy Hương đi đâu rồi?”
“Hẳn là cũng bị vây bên trong gian phòng nào đó.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
“Chàng không đi cứu nàng ấy sao?” Lam Y Nhân hỏi.
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Không cần cứu, nàng ấy không sao đâu.”
“Nàng ấy lợi hại như vậy à?” Lam Y Nhân suy nghĩ đến tao ngộ của mình vừa nãy, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Không phải nàng ấy lợi hại mà là đám người kia quá ngu.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Bọn họ thiết kế cạm bẫy cho Khổng Thủy Hương trong nước, còn có một số con cá mập rất cổ quái, chơi rất vui.”
Lam Y Nhân lại hỏi: “Thế không phải nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Trước kia, nàng ấy bị người ta cải tạo thành mỹ nhân ngư, nước là sân nhà của nàng ấy.” Hạ Thiên giải thích: “Trải qua vợ sát thủ huấn luyện, chút tình huống đó chỉ là chuyện bình thường.”
“Có phải chàng đang châm chọc ta hay không?” Lam Y Nhân có vẻ không vui.
Hạ Thiên lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi. Vợ Tiểu Y Y nàng rất lợi hại, chỉ là tư duy còn chưa hoàn toàn chuyển biến. Mặc dù nàng có thể sử dụng Phiếu Miểu Bộ, cũng biết sử dụng linh khí, nhưng vận dụng vẫn chưa đủ thành thục. Chỉ cần nàng dùng nhiều hơn một chút, cam đoan nàng còn lợi hại hơn nàng ấy gấp trăm lần.”
“Dùng nhiều hơn?” Lam Y Nhân không khỏi mỉm cười: “Chàng hy vọng ta gặp nhiều nguy hiểm hơn sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Y Y, nàng yên tâm đi, có ta ở đây, nàng không thể nào gặp nguy hiểm đâu.”
“Thế khi tơ nhện kia chuẩn bị đâm xuyên đầu ta, là chàng cứu ta à?” Lam Y Nhân hỏi.
“Có sao?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự nghi ngờ: “Vợ Tiểu Y Y, đó không phải do ta làm.”
Lam Y Nhân giật mình: “Không phải chàng thì là ai?”
“Ta không biết.” Hạ Thiên cũng không để trong lòng: “Nếu đã cứu được nàng, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều. Bất kể là ai, đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ phải hiện thân.”
Lam Y Nhân nghi hoặc không thôi nhưng nàng biết Hạ Thiên nói đúng, cứ suy nghĩ mãi cũng không có ý nghĩa gì. Người núp trong bóng tối tạm thời không có địch ý với bọn họ. Bằng không, người đó cũng không ra tay cứu nàng:
“Sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận